“Võ Vương đại nhân” Cô gái bán hàng trả lời một cách lễ phép: “Bộ lễ phục này do chính tay Úc Tử Hải đại sư thiết kế.
Toàn bộ khu Vạn Sơn cũng không thể tìm được bộ thứ hai đâu, cho nên giá cả hơi đắt một chút, hai trăm chín mươi chín triệu bốn trăm nghìn”
Cái giá hai trăm chín mươi chín triệu bốn trăm nghìn này, là một khoản tiền lớn mà một giáo viên trong học viện không ăn không uống hết năm năm cũng chẳng thể tích được, nhưng đối với Võ Vương mà nói, thì đây cũng không tính là gì.
“Được, tôi lấy nó” Võ Vương gật đầu.
“Anh lấy?” Trương Thác liếc mắt nhìn Võ Vương: “Anh là cái thá gì chứ, bộ đồ nay tôi nhìn thấy trước nhé, tôi trả sáu trăm triệu”
Cô gái bán hàng vừa nghe được lời này, nhìn Trương Thác, rồi lại nhìn Võ Vương, không dám hé răng nửa lời, một người là Võ Vương, một người là Trương Ức Thùy, không có người nào là người mà cô ta có thể đắc tội được. Tranh chấp xảy ra giữa Trương Ức Thùy và Võ Vương suốt hai ngày nay, người trong toàn thành này đều biết rất rõ. Hai vị này chạm mặt nhau, như thần tiên đánh nhau, không ai dám tham gia vào, ngay cả học viện Thiên Vũ và Kiếm Cốc cũng sẽ không nhúng tay vào.
“Một tỷ rưỡi” Sắc mặt của Võ Vương không thay đổi.
Trương Thác cười khà khà, duỗi một ngón tay ra: “Một tỷ rưỡi không trăm lẻ ba nghìn”
Võ Vương nhìn anh: “Xem ra hôm nay Trương Ức Thùy đại nhân, cố ý gây khó dễ với tôi đúng không, sáu tỷ”
“Cái gì mà gây khó dễ cho anh chứ, bộ này là tôi nhìn trúng, cũng nên là tôi mua trước chứ, trực tiếp ra sáu tỷ, anh có tiền quá đúng không?” Trương Thác liếc mắt nhìn anh ta khinh thường: “Ba mươi tỷ”
Võ Vương nhíu mày, cho dù với thân phận của anh ta cũng cảm thấy cái giá này có hơi quá mức.
Tuy rằng Võ Vương thế lớn, nhưng ở thành chính vẫn có hai thế lực đè trên đầu anh ta, thủ đoạn vơ vét tài sản của anh †a cũng chẳng nhiều cho lắm. Hơn nữa, thế lực của Võ Vương là truyền thừa xuống, đời bố anh ta cũng không chỉ có mỗi một mình anh ta là đời sau, nên số tiền mà anh ta có thể sử dụng, cũng sẽ không quá nhiều.
Trương Thác thấy sắc mặt của Võ Vương không đúng, cố ý lộ ra bộ dáng tiểu nhân đắc ý: “Sao thế? Nghèo rồi sao?
Nghèo rồi còn tranh giành với tôi kiểu gì? Tôi lại nâng giá, bốn mươi lăm tỷ”
Thế lực của Võ Vương đã ăn sâu bén rễ trong thành chính.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhưng Trương Thác thì khác, đảo Ánh sáng của anh hoàn toàn chỉ có một mình anh có quyền quyết định, hiện giờ lại trải rộng khắp khu Vạn sơn, năng lực thu gom của cải cũng vô cùng khủng khiếp, lại thêm có đám người Bạch Trình, người nào cũng có tốc. iếm tiền rất đáng sợ, nói một cách không khoa trương thì tiền bạc đối với Trương Thác mà nói chỉ là một con số mà thôi.
Huống chỉ điều quan trọng nhất là anh hoàn toàn không cần thiết phải suy nghĩ đến vấn đề sau này, anh không hề có bất cứ cảm giác trung thành gì với tâm Trái Đất hết, thậm chí có thể kéo dài được bao lâu thì anh cũng không biết, nên giữ lại số tiền này cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ không dùng thì đợi đến khi nào mới dùng?
Võ Vương nhìn chằm chằm vào Trương Thác. Chuyện ngày hôm nay đã không còn là vấn đề tốn bao nhiêu tiền để mua quần áo nữa rồi, mà là vấn đề thắng thua, nhưng anh ta thật sự không thể lôi ra được bốn mươi lăm tỷ.
“Có tăng giá nữa không?” Trương Thác nhìn Võ Vương đã không thể tăng thêm giá thêm được nữa, mới vươn tay ra: “Sáu mươi tỷ”
Võ Vương hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay lại, rồi từ từ buông lỏng: “Trương Ức Thùy, cậu đang muốn giằng co đến cùng với tôi đúng không?”
“Bảy mươi lăm tỷ” Trương Thác lại ra giá.
“Chín mươi tỷ” Võ Vương cắn răng, nói ra con số này. Anh ta biết rất rõ, sau khi lôi con số này ra, mình chắc chắn sẽ gặp phải một số phiền phức, nhưng hiện giờ, anh ta không thể lui bước được.