“Ha ha ha, không ngờ, cuối cùng Lâm tướng quân vẫn mặc bộ đồ mà tôi tặng” Trương Thác lớn tiếng cười bảo: “Xem ra, Lâm tướng quân rất tán thưởng ánh mắt của tôi đây nhỉ, thực ra trong nhà tôi còn rất nhiều bộ đồ đẹp mắt hợp với Lâm tướng quân, không bằng tối nay, Lâm tướng quân về nhà cùng tôi xem thử, được không?”
Trương Thác vừa nói ra lời này, ánh mắt của mọi người đều khóa chặt lên người Võ Vương theo bản năng. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bộ lễ phục trên người Lâm Ngữ Lam lại do Trương Ức Thùy tặng, mà hôm nay Lâm Ngữ Lam còn mặc nó ra đây, trong chuyện nà có gì đó, lập tức khiến người †a liên tưởng thật nhiều.
Võ Vương cũng biết tiền căn hậu quả của chuyện này, lúc này nhìn thấy Trương Thác cố ý khiêu khích như vậy, vẻ mặt của anh ta u ám, đã sắp biến thành nước đến nơi rồi.
“Trương Ức Thùy mau ngậm cái miệng chó của anh lại ngay!” Sĩ quan phụ tá Chu lạnh giọng nói.
“Ha ha ha” Trương Thác cười to một tiếng: “Dù sao, sớm muộn gì Lâm tướng quân cũng có một ngày bị tôi cướp về làm áp trại phu nhân thôi, có những chuyện sớm hay muộn đều sẽ xảy ra, bây giờ sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng sao cả”
Anh đi đến một bên.
Bạch Trình thân là đại diện của Hoành Sơn Thất Thái Bảo, cũng bị người cô lập, anh ta chẳng muốn phải tìm người nói chuyện, nên đứng ở một góc ăn điểm tâm.
Sau khi nhìn thấy Trương Thác đi tới, Bạch Trình đi lên đón, đảo trắng mắt, bảo: “Mẹ kiếp, lão đại, tôi đây cũng đã tham gia không ít buổi tiệc rồi, nhưng người ở nơi này sao tên nào cũng y như học sinh tiểu học thế nhỉ, ngay cả mấy lời nói xã giao cũng chẳng thèm nói, trực tiếp bày ra bộ dáng người lớn nhà cậu ta không cho cậu ta chơi với tôi, tôi đi tới thì cậu ta bèn tránh đi ngay”
Trương Thác lắc đầu, cười bảo: “Thể chế xã hội ở nơi này thoạt nhìn phát triển tiên tiến, nhưng trên thực tế, lại rất gần với chế độ nô lệ. Bọn họ đã quỳ quá lâu, không học được cách đứng, nguy hiểm gì cũng không dám mạo hiểm, chuyện gì cũng chẳng dám làm, không cần kiêng dè những người này, phía bên cậu thế nào?”
“Vừa quan sát một chút” Bạch Trình liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp: “Trong bụng của học viện Thiên Vũ và Kiếm Cốc chẳng chứa được thứ gì tốt đẹp, chúng ta đã khiêu khích như vậy rồi, mà bọn họ lại không có một chút phản ứng nào hết, nhưng vừa rồi phái hai tay đàn em cố ý tìm anh gây phiền phức, để thu hút sự chú ý một chút, chỉ vì không muốn khiến bọn họ trông kỳ lạ như vậy mà thôi: “Tôi cũng nhìn ra được” Trương Thác gật đầu: “Học viện Thiên Vũ tôi không biết, nhưng tôi đã từng đánh nhau với Kiếm Cốc, bọn họ chắc hẳn không thiếu cường giả Khống Linh, nhưng lần này, chỉ có ba Khống Linh xuất hiện dẫn đội, rõ ràng, sự chú ý của bọn họ không đặt ở buổi hội đàm lần này”
“Trấn Lôi Cực” Ánh mắt của Bạch Trình nheo lại: “Bọn họ muốn nhân cơ hội này đi tìm thứ ở bên dưới trấn Lôi Cực”
“Không gấp, đừng thấy lợi trước mắt mà không để ý đến hậu quả phía sau, phủ Võ Vương vẫn luôn nhịn chúng ta, chỉ sợ cũng có ý định với trấn Lôi Cực. Chuyện này, chúng ta không cần gấp”
Mọi người ở trong phòng tiếp khách này, không có một người nào để ý đến Trương Thác và Bạch Trình, ai cách hai người họ gần một chút đều sẽ vội vàng tránh xa. Trương Thác và Bạch Trình nhìn thấy một màn như vậy, cũng không nói bất cứ lời nào, mà chỉ cảm thấy vô cùng tức cười mà thôi.
Trương Thác vô tình nghe thấy nội dung hội đàm của những người đó, chẳng qua cũng chỉ là nói một vài lời vớ vẩn như liên thủ lại lúc thử luyện, hoặc là cảm ơn gì đó. Tại sao lại nói là mấy lời vớ vẩn, bởi vì anh hoàn toàn không tin, trong tình cảnh này, còn có thể bàn ra được việc liên hợp chân chính.
Thời gian còn lại cho mọi người cũng không nhiều cho lắm, rất nhanh hội đàm đã kết thúc, có người đi ra tuyên bố địa điểm thử luyện lần này.
“Hoành Sơn, lần này thử luyện ở bên trong Hoành Sơn”
Người của phía chính phủ đã quyết định địa điểm thử luyện ở nơi đó.
Sắc mặt của Bạch Trình hơi khó coi, anh ta hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói với Trương Thác: “Mấy người này thật đúng là không muốn sống yên ổn mà, bọn họ đặt địa điểm thử luyện ở Hoành Sơn ta, chẳng qua chỉ là muốn nhân cơ hội này một lượt quét sạch Hoành Sơn chúng ta, muốn cắt giảm thế lực của chúng ta đây mà. Ở nơi đó, bảy người chúng tôi làm việc không thể tùy tiện làm theo ý mình, mà anh định làm gì, theo quan điểm của bọn họ, thì sự liên thủ giữa chúng ta sẽ bị phá vỡ, thật đúng thủ đoạn vô cùng tận”
“Không sao cả” Trương Thác nhún vai: “Hoành Sơn, ha ha, bọn họ thật biết chọn địa điểm đấy”