Con Rể Quyền Quý

Chương 2738



Chương 2739

Sau khi quyết định địa điểm thử luyện, mọi người ở trong phòng khách đều lần lượt rời đi, bắt tay vào chuẩn bị.

Trương Thác và Bạch Trình cũng rời khỏi nơi đó.

Vào buổi chiều, tất cả mọi người đều tập trung ở sân thử luyện này, nhưng lần tập hợp này, cũng không phải toàn bộ người của các đại thế lực đều đến đủ, mà mỗi một thế lực, nhiều nhất là mười người.

Học viện Thiên Vũ có mười người, Kiếm Cốc có mười người, phủ Võ Vương cũng có mười người, Lâm Ngữ Lam cũng dẫn mười người, trong đó bao gồm cả sĩ quan phụ tá Chu.

Ngoại trừ bốn thế lực này ra, thì những thế lực còn lại hoàn toàn không gom đủ con số mười người này, nhiều thì năm, sáu người, mà ít thì chỉ có hai người, cũng không phải tất cả các thế lực đều có gia nghiệp lớn mạnh giống như bốn đại thế lực kia. Có rất nhiều thế lực hoàn toàn không tìm ra nổi mười tinh anh, mà cho dù có, bọn họ cũng không dám tùy tiện phái đi, ai mà biết được thử luyện lần này sẽ xảy ra chuyện gì, lỡ như tất cả chết ở nơi đó, sẽ mất nhiều hơn được.

Phía bên Hoành Sơn Thất Thái Bảo chính là bảy người Bạch Trình, bên đảo Ánh Sáng có Trương Thác, Toàn Cảnh Thiên, cộng thêm Ngọc Hà, ba người một đội.

Đối với bảy người Bạch Trình, cũng không có người nào nói thêm lời gì, nhưng ngay khi nhìn thấy đảo Ánh Sáng chỉ có ba người Trương Thác, trong đội ngũ của Võ Vương có người cười lạnh thành tiếng.

“Trương Ức Thùy, không phải đảo Ánh Sáng các cậu có vô số Chí Tôn hay sao, sao chỉ có ba người các cậu tới đây, lẽ nào đảo Ánh sáng này chỉ là đồ miệng hùm gan thỏ thôi sao?”

“Đúng đó” Trương Thác trực tiếp gật đầu, không hề phản bác một chút nào, trong giọng điệu đều mang theo ý tứ tán thành lời nói của đối phương: “Đảo Ánh Sáng chúng tôi chính là đồ miệng hùm gan thỏ đó, hay là các người tới thử xem sao?”

Lời này của anh trực tiếp khiến mấy lời chế nhạo đã chuẩn bị sẵn ở bên phủ Võ Vương đột nhiên không nói thành lời.

“Được rồi, không nói lời thừa thãi nữa, khởi hành tới Hoành Sơn thôi, với thực lực của các vị, tôi nghĩ trước khi trời tối đều có thể tới nơi được!”

Người phát ngôn của bên chính phủ vừa dứt lời, mấy bóng người đã bay vút lên trời, lao thẳng tới Hoành Sơn.

Thực ra, nói là tổ chức thử luyện ở Hoành Sơn, nhưng trên thực tế vào một giây này, thử luyện đã bắt đầu rồi, tốc độ đi đường và khả năng bay liên tục đều có thể đại diện cho thực lực của một người.

Nhiều thế lực như vậy tập hợp, ít nhất cũng phải đến hai trăm người hướng thẳng đến Hoành Sơn, tất cả đều bay trong không trung, cảnh tượng này thật hùng tráng biết bao.

Người do học viện Thiên Vũ, Kiếm Cốc, phủ Võ Vương, và Lâm Ngữ Lam dẫn đầu, xung trận ngựa lên trước, đi ở phía trước nhất.

Trương Thác ngược lại đi ở phía cuối cùng một cách rất thảnh thơi, cũng không tranh giành làm gì.

Suốt một đường, những thế lực như học viện Thiên Vũ đều đợi Trương Ức Thùy, chuẩn bị phân cao thấp với anh, nhưng sau khi phát hiện ra Trương Ức Thùy này lại không hề có một chút ý tứ muốn phân cao thấp nào, nên tốc độ của bọn họ đều giảm xuống. Mọi người cũng khó khăn lắm mới tới được phạm vi Hoành sơn trước khi trời tối.

Hoành Sơn chính là một dải núi triền miên, mênh mông vô tận.

Mọi người hạ cánh trước Hoành Sơn, người của phía chính phủ bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ lần này.

“Cho tới nay, cường đạo hoành hành ở khu Vạn Sơn, phân tán khắp nơi, có không ít đạo tặc đã trốn vào trong Hoành Sơn. Tuy bảy vị Thái Bảo đã ổn định Hoành Sơn, nhưng những đạo tặc này phạm vào tội từ sớm, không chuyện ác nào không làm, coi mạng người như cỏ rác, trong tay lại nắm vật quý báu.

Hiện giờ nhiệm vụ của các vị chính là lùng bắt những đạo tặc này về quy án, lấy lại chí bảo vốn thuộc về chính phủ. Phầi giới thiệu chính xác về nhiệm vụ đã được gửi vào thiết bị liên lạc của các vị. Hiện giờ các vị có thời gian ba phút để làm quen”

Vừa dứt lời, thiết bị liên lạc của đám người Bạch Trình đã vang lên.