Thiên Anh Vũ hét lớn một tiếng, trong tay của anh linh phía sau ông ta ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng này còn khổng lồ hơn cả một dãy núi, giáng lên người đám người Trương Thác ở trên mặt đất.
Không khí xung quanh quả cầu ánh sáng đó, xuất hiện sự dao động rõ ràng, trong nháy mắt quả cầu ánh sáng đập xuống, chung quanh nó đều tản ra ánh lửa. Quả cầu ánh sáng còn chưa rơi xuống đất, thì mảnh đất dưới chân Trương Thác đã sụp xuống một mảng, bụi mù bay khắp bốn bề.
Thiên Anh Vũ, là đang dự tính trực tiếp chôn vùi đám người Trương Thác đây màI Tốc độ xoay vòng của hoa sen trên đỉnh đầu Trương Thác càng lúc càng dữ dội.
Trong Anh Linh điện, Bạch Giang Nam đang ngồi khoanh chân, đột nhiên đứng dậy.
“Ông đây nói nhịn, Thiên Anh Vũ nhà cậu giỏi lắm, vậy mà dám bắt nạt tiểu bối, ông đây nhịn con mẹ cậu!” Trên người Bạch Giang Nam xuất hiện mấy chục khí mang màu đen, những khí mang màu đen này giống như xiềng xích, quấn quanh người ông ấy, chỉ thấy hai tay ông ấy siết chặt, ngay đúng lúc này, xïiềng xích màu đen trên người Bạch Giang Nam, liên tiếp đứt rời từng cái một.
“Liệt tổ liệt tông tha tội, đệ tử bất hiếu, không thể nhịn được nữa rồi!” Bạch Giang Nam hét lớn một tiếng, cơ thể hóa thành một đường lưu quang, bay ra khỏi Anh Linh điện.
Trong dãy núi Hoành Sơn này, Kiếm Thanh Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau.
Một đường anh linh màu đen cao đến trăm mét, xuất hiện trong tầm nhìn của bà ta.
Anh linh màu đen, tay cầm song đao màu đen, cả người từ trên xuống dưới tản ra một luồng khí tức u ám. Nơi anh linh này đang đứng, cả bầu trời lẫn mặt đất đều biến thành một màu đen kịt.
“Đây là Tu La!” Con ngươi của Kiếm Thanh Quân co rút dữ dội: “Bạch Giang Nam! Tu La Bạch Giang Naml”
“Thiên Anh Vũ!” Bạch Giang Nam rống to, tiếng hô của ông ấy vang vọng khắp toàn bộ dãy núi: “Bắt nạt tiểu bối, cậu có cần thể diện nữa hay không?”
Cùng lúc giọng nói của ông ấy vang lên, một đường đao.
mang màu đen phá không mà tới, đao mang này dài trăm mét, xẻ làm đôi quả cầu ánh sáng trong tay anh linh của Thiên Anh Vũ. Quả cầu ánh sáng phát nổ cùng lúc bị chia cắt, uy lực mà cú nổ đó phát ra khiến đất núi xung quanh rung chuyển.
“Mẹ kiếp!” Bạch Trình nhìn lên bầu trời: “Đây là lão già nhà tôi sao?”
Lúc này, Bạch Giang Nam lơ lửng giữa không trung, khí mang màu đen quấn quanh cơ thể ông ấy, nối liền với anh linh phía sau Bạch Giang Nam. Nơi mà Bạch Giang Nam đang đứng, một mảng trời đất như thể đều chỉ thuộc về một mình ông ấy.
“Được rồi Bạch Trình, không nhìn ra được, cậu lại chính là cậu ấm nhà giàu đấy” Locke trêu ghẹo một tiếng với Bạch Trình.
Dưới loại tình huống này, mà bọn họ còn nhàn rỗi nói đùa được, từ đó có thể nhìn ra, tâm thái của những người này tốt đến đâu. Dù sao thì bọn họ cũng đã thấy nhiều tình huống tuyệt vọng rồi.
“Ai biết được, lão già nhà tôi chưa từng nói với tôi ông ấy giàu như vậy” Bạch Trình đảo trắng mắt.
Thế công của Thiên Anh Vũ bị phá, ông ta quay đầu nhìn về phía anh linh màu đen trăm mét đó, thất thanh bảo: “Là ông!”
“Sao nào, không ngờ ông đây còn có thể trở về đúng không?” Bạch Giang Nam cười to một tiếng: “Tới đi, cho ông đây xem xem, qua nhiều năm như vậy, ông có tiến bộ hay không?”
Bạch Giang Nam mang theo một vùng tối tăm mà tiến tới, anh linh phía sau ông ấy vung song đao trong tay.
“Tôi sớm nên nghĩ đến, nếu người canh cửa như ông không ở đây, dựa vào tiểu bối này, làm sao có thể kế thừa Anh Linh điện được, xem ra, Anh Linh điện cũng nằm trong Hoành Sơn rồi!” Thiên Anh Vũ cũng hét lớn một tiếng.