Con Rể Quyền Quý

Chương 2762



Chương 2764

Trận đại chiến giữa Thiên Anh Vũ và Bạch Giang Nam cũng không giống như của Thiên Anh Vũ và người đàn ông tóc trắng. Trận đại chiến giữa Thiên Anh Vũ và người đàn ông tóc trắng lặng yên không một tiếng động. Mà trận đại chiến với Bạch Giang Nam thì lại long trời lở đất, thanh thế cực lớn, linh khí vọt thẳng lên trời, ngay cả dãy núi phía xa cũng bắt đầu nứt toác vì trận đại chiến của hai người.

“Thiên Anh Vũ, lão già không biết xấu hổ nhà ông, còn tự biến mình thành bộ dáng hơn ba mươi tuổi nữa chứ, ông đây thấy xấu hổ thay ông đấy. Hôm nay ông còn ra tay bắt nạt tiểu bối, sao thế, cho rằng bản thân ông đã bước lên bậc thêm trăm mét rồi sao? Hôm nay ông đây phải vả mạnh vào cái bản mặt già này của ông!”

Giọng nói của Bạch Giang Nam không ngừng vang lên.

Bạch Trình đứng trên mặt đất, vẻ mặt kích động: “Lợi hại!

Không hổ là bố của Bạch Trình tôi, bản lĩnh võ mồm này thật không khiến người mất mặt mà!”

Kiếm Thanh Quân nhìn lên bầu trời với vẻ mặt khó coi, sau đó cánh tay rung lên, phía sau bà ta xuất hiện vô số thanh thần kiếm. Những hư ảnh thần kiếm này tạo thành một vòng tròn phía sau bà ta, toàn bộ mũi kiếm đều hướng về phía trước.

“Đi” Cánh tay của Kiếm Thanh Quân lại rung lên, vô số hư ảnh thần kiếm này vọt thẳng về phía đám người Trương Thác.

“Ha ha, tôi muốn hoa sen đó” Lúc này, người đàn ông tóc trắng phát ra tiếng cười, đồng thời ra tay, tung đòn tấn công về phía đám người Trương Thác.

Hiện giờ đám người Trương Thác, đã trở thành con mồi bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm.

“Cuồng Si, dừng tay, ông không thể động vào người này được” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong không trung, chỉ thấy một bóng người tuyệt đẹp với mái tóc bạch kim xõa tung, đứng phía trước người đàn ông tóc trăng, đó chính là Thiết Tăng Thiên Á tới từ thế giới thần thánh.

Người đàn ông tóc trắng liếc mắt nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ: “Cô là cái thá gì mà cũng xứng gọi tên tôi?”

“Cầm lấy” Cánh tay của Thiết Tăng Thiên Á vung lên, một miếng lệnh bài, lơ lửng giữa không trung.

Trong nháy mắt Cuồng Si nhìn thấy miếng lệnh bài này, cả người chấn động: “Là ông ta! Cô là gì của ông ta!”

“Chuyện ông không nên hỏi thì ông không cần hỏi.” Vẻ mặt của Thiết Tăng Thiên Á lạnh lùng: “Bây giờ ông nên rời đi. Nếu tôi đoán không lầm thì một thân bị thương này của ông, là mới bị người để lại, mới có thể khiến ông chạy ra khỏi chiến trường cổ, chỉ sợ, người khiến ông bị thương đó, cũng sắp ra ngoài rồi”

Cuồng Sỉ nhìn chằm chằm vào miếng lệnh bài lơ lửng giữa không trung, hít một hơi thật sâu: “Cuồng Sỉ tôi nhận lệnh này vậy”

Ông ta nói xong, tóm lấy miếng lệnh bài, sau đó cả người dần dần nhạt đi giữa không trung.

Thiết Tăng Thiên Á nhìn về nơi đám người Trương Thác đang đứng, lẩm bẩm bảo: “Anh Trương Thác, chuyện em có thể làm chỉ có như vậy thôi. Bố nói, anh vẫn cần một chỉ dẫn nữa, lần này đối với anh mà nói đó là một cơ hội, anh muốn bước vào Khống Linh, so với người khác sẽ khó hơn quá nhiều, em muốn lập tức trở về bên cạnh anh, nhưng em phát hiện ra vẫn chưa phải lúc. Anh Trương Thác, em sẽ đợi anh ở trên kia, đợi ngày anh trở về, rồi em sẽ giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện với anh.”

Cô ta nói xong, cũng đồng thời biến mất.

Đám người Trương Thác không để ý đến sự xuất hiện của cô ta, toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều bị đòn tấn công mà Kiếm Thanh Quân đánh ra thu hút.

Toàn Cảnh Thiên đã bị thương nặng trừng to mắt, trong miệng vẫn còn nói kháy: “Con mẹ nó, lão hổ không phát uy thì mụ coi tên mập này là mèo bệnh chắc. Mụ già nhà mụ, hôm nay ông mập tôi sẽ dạy mụ làm người!”

Anh ta nói xong thì đứng dậy.

“Được rồi, đừng làm màu nữa” Một bàn tay ấn bả vai của anh ta xuống: “Con át chủ bài của cậu cứ giữ lại để sau này dọa sợ tôi đi, chuyện lần này cứ giao lại cho tôi”

Giọng nói vừa dứt, bóng người của Trương Thác đã xuất hiện trong con ngươi của Toàn Cảnh Thiên.

“Anh, em không biết tại sao” Toàn Cảnh Thiên mang vẻ mặt ngơ ngác: “Nhưng bây giờ bóng lưng của anh đối với em mà nói thật vĩ đại quá.”