Chương 2801
Trong thành Bắc Hà, cánh cửa nhà của Hoàng Trạch Minh đã bị giãm nát, các cấp cao thuộc ba học viện lớn, xếp thành một hàng dài ở bên ngoài, lần lượt tới thăm hỏi.
Mà Y Ngọc Điệp, thân là người phát ngôn thứ hai sớm nhất của đảo Ánh Sáng, thân phận của cô ta cũng không bình thường. Ngày trước, những nhân vật lớn mà Y Ngọc Điệp muốn lôi kéo quan hệ cũng không thể nào lôi kéo được, thì giờ này phút này, đã sắp gọi nát cái điện thoại của cô ta. Y Ngọc.
Điệp lặng lẽ nhìn thiết bị liên lạc không ngừng vang lên, nhìn cái tên hiển thị bên trên, rồi lại nhìn tin nhắn nịnh nọt mà những người đó gửi tới. Y Ngọc Điệp không ư hử lấy một tiếng, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào. Lúc trước mình lựa chọn không sai, mình của hiện giờ đã đạt đến một tâng cao mà ngày trước có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Tại lối vào núi Hoành Sơn, mấy người tôn chủ như Kiếm Thanh Quân, Võ Vương cũ, Ngân Chí Phát, Lãng Trung Hiếu, và Thiên Nhã Trúc, đều đang ở nơi này, ở thế giới tâm Trái Đất này, ngày thường bọn họ có nơi nào không dám đi đâu, đi đến bất cứ nơi nào cũng đều có người chào hỏi, có người đón tiếp, nhưng hiện giờ, bọn họ chỉ muốn vào trong phạm vi Hoành sơn, nhưng không có sự cho phép thì không thể tiến vào.
Cuồng Sỉ canh chừng ở lối vào núi Hoành Sơn, hễ những tôn chủ này có người dám động, thì ông ta sẽ ra tay mạnh mẽ, trực tiếp lấy mạng người đó!
Lúc này, ở nền văn minh tâm Trái Đất, Trương Thác đã có một loại cảm giác tám phương đến thăm hỏi. Ngay khi tất cả mọi người đang nâng ly chúc mừng, thì mấy người Trương Thác đã đi tới chỗ sâu trong Hoành Sơn, vốn là địa điểm của Anh Linh điện.
Khi đại chiến, chiến linh không nhận lời triệu hồi, điểm này từ đầu đến cuối đều khiến anh không thể hiểu được. Anh tới Anh Linh điện, muốn mở cánh cửa lớn của Anh Linh điện ra thông qua Anh Linh lệnh. Nhưng đáng tiếc, Anh Linh điện lại không mang đến bất cứ phản ứng vào cho anh. Nơi này giống như một dãy núi bình thường, đối với điểm này, Trương Thác nghĩ đủ kiểu cũng không thể lý giải được. Anh ngồi xếp bằng ở phía trước Anh Linh điện khổ sở nghĩ ngợi, thử đủ loại cách, nhưng Anh Linh lệnh như thể bị hỏng, hoàn toàn không có cách nào tạo ra một chút ảnh hưởng đối với Anh Linh điện.
Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày qua đi.
Trương Thác vẫn ngồi ở phía trước Anh Linh điện như cũ, nhíu chặt mày lại.
“Ông xã” Lâm Ngữ Lam bước tới phía sau anh, ôm cổ Trương Thác: “Vừa rồi nhận được tin tức, con đường trở về sẽ xuất hiện vào hôm nay, chúng ta nên đi rồi”
“Nhanh như vậy sao?” Trương Thác hít một hơi thật sâu.
Mấy ngày này, suy nghĩ của anh đều dồn hết vào Anh Linh lệnh, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua cho lắm.
“Anh đã ngồi ở đây lâu quá rồi” Lâm Ngữ Lam mang vẻ mặt quan tâm: “Có những chuyện, nếu thực sự không nghĩ ra được, thì đừng cố ép bản thân mình làm gì”
“Ừm” Trương Thác gật đầu rồi đứng dậy, anh chậm rãi thở ra một hơi: “Tới cũng được một khoảng thời gian dài rồi, cũng nên trở về thôi, đi thôi bà xã”
“Ừm” Lâm Ngữ Lam ôm anh.
Một ngày này, một chùm tia sáng vụt thẳng lên trời tại một góc trong Hoành Sơn. Đám người Trương Thác chạy tới nơi này với tốc độ nhanh nhất. Bọn họ nhận được tin tức, thời gian duy trì con đường này không quá nửa tiếng đồng hồ, nếu bỏ lỡ thì nó sẽ biến mất.
“Các cậu thật sự không tính trở về sao?” Trương Thác quay đầu, nhìn về phía đám người Bạch Trình.
Đám người Bạch Trình lắc đầu.
“Lão đại, anh về đi, bọn tôi còn cần phải rèn luyện, nền văn minh phía trên đối với chúng tôi mà nói, không có hiệu quả rèn luyện lớn cho lắm. Chúng tôi ở bên dưới này là được rồi. Đợi sau này gặp mặt, chúng tôi chắc chắn sẽ không cản trở bước chân của anh nữa” Bạch Trình nói như vậy.
“Lão đại, em cũng không về đâu” Vị Lai lên tiếng: “Khoa học kỹ thuật ở nền văn minh này đối với em mà nói rất quan trọng, em muốn ở đây học hỏi một thời gian ngắn, đợi lần sau gặp lại nhé.”
Đám người Hải Thần cũng lần lượt lên tiếng.
Đối với sự lựa chọn của những anh em cũ này, Trương Thác hiển nhiên đều tôn trọng, anh cũng không khuyên nhủ gì nhiều thêm.