Con Rể Quyền Quý

Chương 2813



Chương 2813

Khi một quản lý cấp cao nói xong, lại có một quản lý cấp cao khác mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, tôi kính trọng cô, nên gọi cô một tiếng tổng giám đốc Lâm, nhưng thời gian cô ở Nhất Lâm thật sự không lâu bảng tôi, tôi cũng đã cống hiến cho Nhất Lâm mười mấy năm rồi, nhìn Nhất Lâm từng bước đi đến tận bây giờ. Tất cả những thứ này đều là chúng tôi đổ hết †âm huyết vào. Nhưng cách làm của cô hiện giờ, là muốn hủy hoại toàn bộ tâm huyết của những người như chúng tôi trong phút chốc!”

“Không sai, tổng giám đốc Lâm, có thể thời gian cô rời đi quá lâu, nên có lẽ suy nghĩ vẫn bị hạn chế ở trước kia, nó đã không còn thích hợp với Nhất Lâm của hiện tại nữa rồi”

“Hiện giờ Nhất Lâm chúng ta đang cần phát triển ở nhiều phương diện, tuổi tác của tổng giám đốc Lâm cô còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện, cô hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào. Cứ tiếp tục như vậy, đối với Nhất Lâm mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì”

Những tiếng nói nối tiếp nhau vang lên, sau khi có người dẫn đầu, đủ loại âm thanh khác nhau liên tiếp phát ra.

Cảnh tượng như vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Ngữ Lam, từ khi Đổng Thư Tuyền tới đây, mấy vị quản lý cấp cao vốn định nhận sai lại bình tĩnh lại, nên cô biết rõ, trong những người có mặt ở đây, không có người nào sạch sẽ hết.

“Lâm Ngữ Lam, nhìn thấy chưa?” Trên gương mặt của Đổng Thư Tuyền có hơi đắc ý: “Cô của hiện tại đã không còn thích hợp với Nhất Lâm nữa rồi, mà Nhất Lâm cũng không cần cô của hiện tại”

Lâm Ngữ Lam lặng lẽ nghe những người ở đây nói từng câu từng chữ một, sau khi những người này nói xong hết, cô mới lên tiếng một lần nữa: “Cho nên? Các người dự tính làm như thế nào?”

“Làm như thế nào ư?” Đổng Thư Tuyền nhìn cô với vẻ mặt †ò mò: “Nếu bây giờ Nhất Lâm đã không còn thích hợp với cô, vậy cô còn mặt mũi gì để tiếp tục ở lại nơi này nữa?”

“Tổng giám đốc Lâm, cũng đã đến lúc cô nên rời đi rồi, nếu bây giờ cô đi, vẫn còn giữ lại chút tiếng tốt, ít nhất thì sau này nhắc đến với người ta, còn có thể nói rằng Nhất Lâm nhờ có sự dẫn dắt của cô mới đi đến được tâm cao như hiện tại đây, bằng không nếu cô cứ tiếp tục ở lại, sau này lưng đeo cũng chỉ có tiếng xấu mà thôi” Một quản lý cấp cao châm chọc như vậy.

Cùng với Đổng Thư Tuyền dẫn đầu, người của Nhất Lâm đã càng lúc càng không coi Lâm Ngữ Lam ra gì.

Lâm Ngữ Lam khoanh hai tay trước ngực: “Chỉ dựa vào việc tôi sở hữu cổ phần hoàn toàn nhiều ở Nhất Lâm, cho nên tôi không cần rời đi, cái cớ này đủ chưa nhỉ?”

“Ha ha, cổ phần đó của cô” Trên gương mặt của Đổng Thư Tuyền lộ ra nụ cười khinh thường: “Cổ phần đó đáng giá bao nhiêu vẫn là do công ty quyết định, nếu Nhất Lâm biến thành một cái xác rỗng, thì Lâm Ngữ Lam cô còn dựa vào những cổ phần đó được sao?”

“Thú vị đấy” Ánh mắt của Lâm Ngữ Lam quan sát Đổng Thư Tuyền từ trên xuống dưới: “Tôi ngược lại rất muốn biết, sao Nhất Lâm tôi lại biến thành một cái xác rỗng được nhị, là do Đổng Thư Tuyền bà tự mình nói ra sao?”

“Thật ngại quá!” Đổng Thư Tuyền cười tự tin: “ÐĐổng Thư Tuyền tôi, tuy không có bối cảnh lớn như Lâm Ngữ Lam cô, rõ ràng còn chưa đủ lông đủ cánh, cũng chẳng có năng lực gì hết, chỉ dựa vào việc ăn phải cái vận cứt chó của tổ tiên mà đi được đến hiện giờ, nhưng lời tôi nói hôm nay thật sự có tác dụng đấy. Những người có mặt ở đây như chúng tôi, gần như nắm giữ toàn bộ con đường mậu dịch của Nhất Lâm. Hợp tác lớn nhỏ trong công ty đều do chúng tôi đi kết nối. Những công ty được kết nối đó, nói một cách không khoa trương, một khi mất một móc xích, thì chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đã có thể khiến Lâm Ngữ Lam cô thiệt hại vô số. Một khi bỏ mặc chuyện này không quan tâm, vậy việc Nhất Lâm biến thành một cái xác rỗng, cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cô nói xem, lời tôi nói có tính hay không đây?”

“Xem ra, mấy người các bà muốn dùng thứ trong tay để uy hiếp Lâm Ngữ Lam tôi” Lâm Ngữ Lam kéo chiếc ghế đặt ở vị trí tổng giám đốc đó lại, rồi ngồi xuống một cách tao nhã: “Các người có từng nghĩ qua, không có Nhất Lâm tôi, thì các người hiện giờ đang ở nơi nào, các người có tư cách gì mà ở đây bàn điều kiện với Lâm Ngữ Lam tôi?”

“Rất đơn giản” Đổng Thư Tuyền cũng ngồi xuống đối diện với Lâm Ngữ Lam, toàn bộ hành động của bà ta là muốn nói cho cô biết, hiện giờ địa vị mà bà ta sở hữu ở Nhất Lâm không hề thấp hơn cô.

Sau khi ngồi xuống, bà ta lại lên tiếng: “Nếu không có chúng tôi, Nhất Lâm có khả năng sẽ không tồn tại, cô cho răng tôi như vậy, có tư cách để bàn điều kiện với cô chưa?”