Con Rể Quyền Quý

Chương 2814



Chương 2814

Lâm Ngữ Lam không trực tiếp trả lời Đổng Thư Tuyền, mà ánh mắt lại liếc một vòng, lên tiếng hỏi: “Các người thì sao?

Các người cũng cho rằng không có các người thì Nhất Lâm tôi sẽ ngã sao?”

Dưới ánh mắt của cô, có người lên tiếng đáp lời: “Tổng giám đốc Lâm, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, không có những người như chúng tôi ở đây, thì chỉ sợ Nhất Lâm thật sự sẽ phải đối mặt với việc đóng cửa: “Ô? Thật sao?” Lâm Ngữ Lam nhếch khóe miệng thành một độ cong: “Vậy để thôi thử là biết ngay thôi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả các người đều bị đuổi việc”

Các người đều bị đuổi việc hết!

Nghe thấy lời này của Lâm Ngữ Lam, tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm cả Đổng Thư Tuyền đều có hơi sững sờ, sở dĩ bọn họ dám khiêu khích cô, là bởi vì trong lòng bọn họ đã cho rằng mình đã bắt chẹt được cô rồi, chỉ dựa vào những con đường nghiệp vụ mà mình nắm trong tay này, Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không dám trừng phạt nghiêm khắc đám người bọn họ. Nhưng hiện giờ cách làm của cô thực sự khiến bọn họ không ngờ được.

“Sao thế? Xem bộ dáng của các người, hình như là rất bất ngờ đấy nhỉ?” Lâm Ngữ Lam dựa người lên ghế: “Nếu có gì Một quản lý cấp cao hít một hơi thật sâu, vừa định nói, thì chỉ nghe thấy một tiếng “âm” nặng nề vang lên. Một tiếng nặng nề vang lên này, trực tiếp khiến cho lời nói của vị quản lý cấp cao này đã đến bên miệng, lại nuốt ngược vào trong bụng.

Đây là Đổng Thư Tuyền võ một cái lên bàn, bà ta không có cách nào tiếp tục ngồi ở nơi đó với vẻ ung dung nhàn nhã nữa.

Bà ta đứng dậy liếc mắt nhìn Lâm Ngữ Lam, mở miệng nói: “Được lắm, Lâm Ngữ Lam, cô rất có khí phách, đuổi việc chúng tôi sao, bây giờ tôi hy vọng, cô tuyệt đối đừng hối bởi vì đợi đến khi cô hối hận, tôi sẽ khiến cô phải phải quỳ xuống ở nơi này, cầu xin chúng tôi trở về, tin tôi đi, sẽ có một ngày như vậy”

Lâm Ngữ Lam hơi lắc đầu: “Tôi cho rằng, chắc hẳn sẽ không có một ngày như vậy đâu.”

“Được!” Vẻ mặt của Đổng Thư Tuyền tức giận: “Vậy để chúng tôi chống mắt lên xem! Chúng ta đi!”

Bà ta nói xong, lập tức xoay người ngay tại chỗ, rồi đi ra khỏi phòng họp.

Sau khi bà ta rời đi, lập tức có mấy vị quản lý cấp cao, nhanh chóng đi ra ngoài theo bà ta, rõ ràng trong lòng bọn họ.

đã hoàn toàn đối với bà ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một vài quản lý cấp cao còn lại thì ngồi trong phòng họp, nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn Lâm Ngữ Lam, trông có vẻ rất bối rối “Còn ngồi ở nơi đó làm gì, ra ngoài hết cho tôi!” Giọng nói của Đổng Thư Tuyền vang lên từ bên ngoài phòng họp. Giọng nói này vừa phát ra, khiến những quản lý cấp cao vẫn còn đang xem thế nào đó, đều rời khỏi phòng họp như chạy trốn, chỉ sợ khiến cho Đổng Thư Tuyền không vui.

Từ điểm này có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian Lâm Ngữ Lam biến mất này, Đổng Thư Tuyền rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc ở công ty, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đó, đã khiến bà ta xây dựng được uy tín như vậy ở Nhất Lâm, thậm chí ở trong mắt của những quản lý cấp cao này, uy tín của Đổng Thư Tuyền đã vượt qua cả Lâm Ngữ Lam.

Cùng với một câu nói của Đổng Thư Tuyền, trong toàn bộ phòng họp, chỉ còn lại ba người Lâm Ngữ Lam, Trương Thác và thư ký Lý.

Thư lý Lý nhìn phòng họp trở nên trống rỗng như vậy chỉ vì Đổng Thư Tuyền, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ngược lại, trên gương mặt của Trương Thác và Lâm Ngữ Lam lại không nhìn ra được vẻ u sầu gì.

“Đổng Thư Tuyền này thực ra cũng là một nhân tài.

Trương Thác mở miệng nói như vậy: “Nhưng đáng tiếc, bà †a quá hấp tấp”

Trên gương mặt của Lâm Ngữ Lam xuất hiện vẻ thất vọng: “Đổng Thư Tuyền có tài hoa, cũng có năng lực, kế hoạch của em là sắp xếp cho bà ta làm giám đốc đại khu, nhưng bây giờ xem ra, sự kỳ vọng của em đối với bà ta vẫn quá cao rồi”

Thư ký Lý nghe cuộc đối thoại của Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, ở một bên nóng ruột: “Tổng giám đốc Lâm, cậu Trương, tiếp theo phải làm thế nào đây?”

“Cái gì mà làm thế nào?” Lâm Ngữ Lam nhìn cô ta với vẻ mặt nghi ngờ.