“Năm đó, anh và mẹ anh suýt chút nữa chết lạnh ở đầu đường” Trương Thác chậm rãi thở ra một hơi: “Ngay khi anh tuyệt vọng, em đã xuất hiện trước mặt anh, tặng anh một trăm nghìn và một chiếc áo bông này, có thể đối với em mà nói, anh chỉ mới xuất hiện trong tầm mắt của em vào một năm này, nhưng đối với anh mà nói, em đã sớm tồn tại trong thế giới của anh ngay khi anh vừa mới hiểu chuyện, và tồn tại suốt hơn hai mươi năm, để lại dấu vết khó phai, không có cách nào phai nhạt đi được”
Lâm Ngữ Lam rõ ràng không ngờ mình ở trong lòng của Trương Thác còn có một câu chuyện cũ như vậy, khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì ở độ tuổi đó, đối với cô mà nói, đó chỉ là một chuyện không quan trọng mà thôi. Nhưng đối với Trương Thác mà nói, đây lại là lần gặp gỡ quan trọng nhất, không có lần thứ hai.
Khóe mắt của Trương Thác chảy ra một giọt nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam nhìn thấy anh khóc, cô đột nhiên nhận ra, mình chưa bao giờ từng tưởng tượng đến cảnh Trương Thác rơi nước mắt sẽ có bộ dáng như thế nào.
Bởi vì cảm giác mà người đàn ông này mang đến cho mình, mãi mãi là thấy biến không sợ như vậy, mãi mãi tự tin như vậy, mãi mãi lường trước mọi chuyện như vậy, giống như toàn bộ mọi chuyện đến tay anh, sẽ không cần mình phải lo lắng nữa.
Trong lòng Lâm Ngữ Lam, Trương Thác đã sớm trở thành bến đỗ che mưa chắn gió cho cô.
Nhìn thấy bộ dáng rơi nước mắt của anh, cô cảm giác trái tim mình đau đớn như thể bị dao cứa, rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến một người đàn ông như vậy lặng lẽ rơi lệ.
Giọt nước mắt đó của Trương Thác tùy ý rơi xuống, anh cũng không quan tâm, mà nói tiếp: “Chiếc áo kia, anh không ném đi, mà vẫn luôn giữ lại, ngày đó mẹ anh đi làm, có khoác thêm chiếc áo này, cũng từ ngày đó, anh không còn gặp lại bà ấy nữa”
Trương Thác nói đến đây, giọng nói cũng bắt đầu trở nên run rẩy, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, định vuốt ve bộ xương khô không giống những bộ khác ở trước mặt, nhưng lại không dám.
Lâm Ngữ Lam cũng chợt hiểu ra, bộ xương khô khác biệt ở trước mặt này thuộc về ai.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên gương mặt của Trương Thác đã phủ đầy nước mắt, trong giọng nói của anh mang theo tiếng nghẹn ngào: “Năm đó, anh tự tay chôn cất mẹ mình, nhưng bây giờ, tất cả đều không giống như trong tưởng tượng của anh, anh đã từng hỏi mẹ, rốt cuộc bố anh đã đi đâu, khi nào mới trở về, mẹ nói với anh, bố anh là anh hùng cứu thế, đợi khi thế giới bình yên thì ông ấy mới trở về được”
Trương Thác nói đến đây, bàn tay run rẩy của anh chạm vào bộ xương khô đó. Trong nháy mắt ngón tay anh chạm vào, bộ xương khô đó rụng rời, vỡ nát, rồi bay đi ngay trước mắt anh.
Gió nhẹ thổi qua, bụi của bộ xương khô phả lên gương mặt của Trương Thác, anh duỗi tay nắm lấy, nhưng lại chẳng nắm được gì hết, góc áo sắp bị phong hóa đó cũng cùng với bộ xương khô kia hóa thành bụi phấn.
“Ông xã” Lâm Ngữ Lam đi đến phía sau anh, ôm anh một cách dịu dàng, cô thấy thương anh, khi mình bất lực, vẫn còn có anh làm chỗ dựa, nhưng khi anh bất lực, lại có ai có thể trở thành chỗ dựa của anh?
Trương Thác ngây người ra vài phút, mới từ từ đứng dậy, giọng nói của anh có hơi khàn khàn, từ từ bảo: “Năm đó, mẹ anh được anh tự tay chôn cất, bây giờ xem ra, mọi chuyện lúc trước, anh đều chẳng hay biết gì cả, đi thôi bà xã, nên trở về thôi, đợi ngày mai sau khi giải quyết nhanh chuyện của Nhất Lâm, anh sẽ đi điều tra tất cả những chuyện này”
“Được” Lâm Ngữ Lam gật đầu.
Hai người lại xem xét hàng xương dài màu trắng này một lần, sau khi không phát hiện thêm được bất cứ gì nữa, mới rời đi, trở về mặt đất.
Lúc này, sắc trời đã tờ mờ sáng.
Triệu Chính Khải uống say bí tỉ ngồi ở bên mép sân thượng của một tòa nhà cao tầng, hai chân tùy ý đung đưa giữa không trung, từ độ cao của ông ta liếc mắt nhìn xuống dưới, đều sẽ khiến người cảm thấy nhũn chân.