Con Rể Quyền Quý

Chương 2821



Chương 2823

“Chào anh” Lâm Ngữ Lam duõi tay, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của Nghiêm Thừa Lượng một chút rồi thu tay về: “Tôi cũng được tính là nhân viên cũ của Nhất Lâm”

Trong nháy mắt cô thu tay lại, ngón tay của Nghiêm Thừa Lượng hơi nhúc nhích một chút, xẹt qua mu bàn tay của Lâm Ngữ Lam, tuy chỉ là động tác cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đồng thời bắt được.

Lâm Ngữ Lam hơi nhíu mày, không nói gì cả.

Trương Thác vừa định mở miệng, thì “ting” một cái, cửa thang máy đã mở ra. Anh nuốt những lời định ra khỏi miệng vào trong bụng, không so đo với Nghiêm Thừa Lượng nữa.

Mấy quản lý cấp cao đi vào trong thang máy, nhưng Nghiêm Thừa Lượng lại không tiến vào, anh ta nhìn Lâm Ngữ Lam, nở nụ cười tuyệt đẹp: “Vị đồng nghiệp này, tôi đã nói tên của tôi cho cô rồi, nhưng trong phần tự giới thiệu của cô, tôi vẫn chưa biết tên cô là gì, đây là một việc không có lễ giáo, ở thành phố Hải chúng tôi, hành động của cô sẽ bị chỉ trích đấy”

Khi anh ta nói đến thành phố Hải, trên gương mặt không khỏi lộ ra vẻ hãnh diện, đây chính là cảm giác ưu việt mà anh †a nuôi dưỡng ra khi ở thành phố tuyến một hàng đầu.

Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn anh ta, nhưng không nói gì cả.

Nghiêm Thừa Lượng tiếp tục nói: “Nếu là ở thành phố Hải, cách làm như vậy của cô thật sự không thích hợp, cho nên có thể nói cho tôi biết tên của cô được chưa?”

“Vậy sau khi anh cút về thành phố Hải, lại tới chào hỏi sau đi” Trương Thác tiến lên một bước, dùng bả vai huých vào.

người Nghiêm Thừa Lượng: “Nơi này là Châu Xuyên, không phải thành phố Hải, quy tắc ở Châu Xuyên chính là chúng tôi không nói thì anh đừng hỏi, hiểu chưa?”

Nếu là tình huống bình thường, với nền tảng giáo dục của Lâm Ngữ Lam, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng hành động của Nghiêm Thừa Lượng quả thực khiến cô có hơi tức giận, nên không muốn để ý tới người này.

Sắc mặt của Nghiêm Thừa Lượng hơi thay đổi, sau đó lên tiếng: “Chẳng trách các người chỉ có thể ở trong thành phố nhỏ này, đúng là có nguyên nhân của nó”

“Ồ” Trương Thác cười khẽ một tiếng, không nói quá nhiêu, mà bước vào trong thang máy.

Lâm Ngữ Lam đi theo anh, cùng bước vào trong thang máy.

Nghiêm Thừa Lượng trừng mắt nhìn Trương Thác, cũng bước vào trong, ngay khi anh ta sắp cất bước tiến vào, lại bị Trương Thác duỗi tay chặn lại.

“Cậu có ý gì?” Nghiêm Thừa Lượng nhìn anh chằm chằm.

Trương Thác hơi lắc đầu: “Rất xin lỗi, thang máy này anh không thể dùng được”

“Không thể dùng?” Giọng nói của Nghiêm Thừa Lượng cất †o lên.

“Đúng” Trương Thác gật đầu: “Đây là thang máy của quản lý cấp cao, mà bắt đầu từ hôm nay, cho dù anh có đảm nhiệm chức vụ gì, anh cũng đã bị Nhất Lâm đuổi việc rồi”

Nghiêm Thừa Lượng đột nhiên cười: “Nhãi ranh, cậu có biết mình đang nói gì không, đuổi việc tôi sao? Cậu có biết Nhất Lâm các cậu đã ra cái giá thế nào để mời tôi tới không?

Hợp đồng chúng ta đã ký như thế nào, có biết bà chủ của các cậu vì mời tôi tới mà phải trả cái giá thế nào không, cậu nói đuổi việc tôi sao? Cậu cho rằng cậu là ai? Nhất Lâm này là nơi nhìn năng lực để nói chuyện, chứ không phải nhìn lý lịch, hiểu chưa? Tôi giữ chức CEO trong một công ty đại chúng ở thành phố Hải, tôi có trình độ học vấn cao, tôi đã từng…”

Nghiêm Thừa Lượng đang lớn tiếng nói về quá khứ một cách nở mày nở mặt, đang khi anh ta nói đến hưng phấn và vô cùng tự tin, thì một nhân viên cũ của Nhất Lâm bước tới, sau khi nhìn thấy Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, người đó hơi sững sờ, sau đó đứng thẳng, chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Lâm, cậu Trương!”

Nghiêm Thừa Lượng đang nói vô cùng khí thế, đột nhiên sững sờ, anh ta đã nghe thấy lời nói của nhân viên cũ này.

Tổng giám đốc Lâm!