“Ồ, đúng rồi, bà không nói thì tôi cũng quên mất” Lâm Ngữ Lam giơ tay vỗ trán một cái: “Đổng Thư Tuyền, bằng chứng những quản lý cấp cao như các người tham ô công quỹ, và ăn hoa hồng đã được thu thập đủ cả rồi. Bây giờ dưới tòa nhà Nhất Lâm, người của cục cảnh sát đang đợi các bà đấy, còn có ba mươi vị luật sư lâu năm được Nhất Lâm chúng tôi mời đến với tiền lương cao, đang đợi nghênh đón những lời ngụy biện của bà bất cứ lúc nào. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì cũng gần mười mấy năm, tôi chắc hẳn sẽ không gặp được bà đâu, bà nói muốn cho tôi biết tay, e rằng phải đợi mười mấy năm sau rồi, nhưng bà yên tâm, tôi sẽ đợi bà, người đâu, tiễn khách!”
Cửa phòng họp lại bị đẩy ra, thư ký Lý dẫn một nhóm bảo vệ tiến vào trong, hai người đi ở trước nhất áp tải hai vai của Đổng Thư Tuyền.
Gương mặt đó của Đổng Thư Tuyền cắt không còn một giọt máu, chuyện này này đã đẩy bà ta rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Một người đang bành trướng đến cực độ, sẽ luôn làm ra một vài chuyện khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi, ví dụ như hiện tại, Đổng Thư Tuyền dựa vào việc mình ở Nhất Lâm có vài mối quan hệ, cho rằng mình có thể khống chế Nhất Lâm, nhưng lại không biết, Nhất Lâm có thể nghiền chết một nhân vật như bà ta bất cứ lúc nào.
Một bảo vệ đi tới, dẫn đám người Đổng Thư Tuyền đi, những bản hợp đồng của những người mà Ferreth đưa tới này, chắc chăn không có khả năng xảy ra một chút vấn đề gì, nên Lâm Ngữ Lam chỉ cần xem xét chọn ra một vài bản, ký kết là xong, chuyện còn lại đều có người đi phụ trách, quá trình này vô cùng nhanh.
Đợi khi ba người Trương Thác, Lâm Ngữ Lam và Ferreth rời khỏi công ty, thư ký Lý đã mang kết quả tuyên án đến, toàn bộ hành vi của Đổng Thư Tuyền và những quản lý cấp cao, đã có chứng cớ vô cùng xác thực, ít cũng có thể giam ba năm, nhiều thì mười mấy năm, hơn nữa toàn bộ tài sản đã tham ô cũng có người đi kiểm tra và lấy lại, những người này đã định trước khó có thể trở mình được.
Hơn nữa sau khi quan chức địa phương biết những người này đã đắc tội với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, đã sắp xếp cho đám người Đổng Thư Tuyền này ở nơi giam giữ vô cùng gian khổ, khiến bọn họ phải ở trong phạm vi pháp luật, chịu hình phạt nặng nhất.
Vê phần An Quốc Trường, Lâm Ngữ Lam đã nhìn thấy anh †a ở dưới tòa nhà cao tầng Nhất Lâm. Lúc này, anh ta ngồi ở hành lang bên ngoài tòa nhà Nhất Lâm với vẻ mặt dại ra, hé miệng, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quái, rõ ràng trạng thái tinh thần đã có chút vấn đề.
Nhà họ An đột nhiên phá sản, đối với một người sinh ra đã ngậm thìa vàng như An Quốc Trường mà nói, là một sự đả kích không gì có thể sánh được, đủ để phá vỡ thành trì tinh thần của anh ta.
Cho dù là An Quốc Trường hay là đám người Đổng Thư Tuyền, thì Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng không có một chút cảm giác thông cảm nào, kết quả của bọn họ ngày hôm nay hoàn toàn là gieo gió thì gặt bão.
Đến lúc này, chuyện ở Nhất Lâm xem như đã được giải quyết hoàn toàn, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Ngữ Lam cũng không cần phải lo lắng thêm nữa.
Cô nắm bàn tay to của Trương Thác, rời khỏi Nhất Lâm: “Ông xã, tiếp sau đây chúng ta sẽ đi đâu”
Trong câu hỏi này của cô, vẫn còn có một ý khác, đó là từ hôm nay trở đi, cho dù Trương Thác đi đâu thì cô vẫn sẽ đi theo bên cạnh anh.
“Đi thăm mẹ anh nhé.” Trương Thác hít một hơi thật sâu: “Tuy đã biết kết quả, nhưng anh vẫn muốn đi tới đó xem thử”
“Được” Lâm Ngữ Lam gật đầu, nắm tay của anh, lại càng dùng sức hơn.
Trương Thác lái xe, đưa cô tới một ngọn núi hoang ở xung quanh Châu Xuyên. Trên ngọn núi hoang này, nơi nào cũng mọc đầy cỏ dại, mười mấy năm trước chính là như vậy, mà mười mấy năm sau vẫn là như vậy, đây chắc hẳn là một khu đất hoang vu nhất ở gần Châu Xuyên. Mười mấy năm trước, dưới chân ngọn núi hoang này còn có một thôn xóm hoang liêu, hiện giờ, thôn xóm này cũng đã gần như biến mất, bên trong hoàn toàn không có người nào ở, ngay cả xe đi vào con đường này cũng vô cùng xóc nảy.
Lâm Ngữ Lam nhìn cảnh tượng xung quanh, cô thậm chí còn không biết tại nơi mà mình lớn lên từ nhỏ, còn có một vùng đất hoang vắng như vậy.
“Sao thế, chưa bao giờ từng tới nơi này sao?” Trương Thác mỉm cười và hỏi.
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Ông xã, anh nói anh biết em từ nhỏ, rốt cuộc chuyện đó là sao vậy?”