“Chuyện này thực ra trước kia anh đã muốn nói với em rồi, ở đảo Ảnh Sáng, em từng hỏi anh một lần, nhưng vẫn luôn chậm trễ chưa trả lời” Trương Thác liếc mắt nhìn cô: “Khi còn nhỏ, anh từng học ở trường được nhà em tài trợ, từng mặc áo khoác ngoài mà em cho, tiêu tiền mà em tặng, ở trong bệnh viện nhà em mở, nói đến đây, hình như khi anh còn rất nhỏ, đã dựa vào em nuôi lớn rồi, thân phận ở rể này của anh cũng phải nói từ quá khứ ấy”
“Ghét anh ghê” Lâm Ngữ Lam kêu một tiếng hờn dõi, ở trước mặt Trương Thác, càng ngày lại càng giống một cô gái nhỏ: “Nếu đã như vậy, tại sao anh không sớm nói cho em biết, lại cứ nhất định phải giả bộ bất lực để chọc tức em chứ”
“Ngược lại cũng không phải anh cố ý giấu em” Trương Thác mở miệng: “Em cũng biết tình hình lúc trước của nhà họ Tô rồi đấy, khi ấy anh điều tra ra có người gây chuyện bất lợi cho em, nhưng không biết là ai, cuối cùng mới tra ra nhà họ Tô. Nếu như anh bị bại lộ từ sớm, e rằng đến hiện tại, mối uy hiếp tiềm ẩn như nhà họ Tô này vẫn còn tồn tại”
“Ông xã, vì em mà anh thật sự phải chịu thiệt rồi” Trong một con người trên con đường dẫn đến đỉnh núi.
Trương Thác nhìn người xuất hiện ở sườn núi với vẻ ngạc nhiên.
“Ông ăn mặc thành ra như vậy, có hơi lạc quẻ đấy” Trương Thác nhìn Triệu Chính Khải vẫn mặc quần đùi hoa, và đi dép tông.
“Đành chịu thôi, mặc quen như vậy rồi, dù sao cùng lắm thì bị người coi thành tên ngốc thôi” Triệu Chính Khải nhún vai, vẻ mặt không hề gì.
“Ông đang đợi tôi sao?” Trương Thác hỏi.
“Ừm” Triệu Chính Khải gật đầu, châm một điếu thuốc cho mình: “Cậu đã tới địa cung, cũng đã nhìn thấy xương rồng, chắc hẳn đã phát hiện ra một vài chuyện”
“Xem ra ông biết gì đó” Trương Thác híp mắt lại: “Nói đi, bao nhiêu tiền mới nói”
“Móa nó!” Triệu Chính Khải trừng to mắt: “Tôi nói này họ Trương kia, cậu coi lão Triệu tôi thành loại người gì vậy hả?
Cái gì mà bao nhiêu tiền mới nói? Tôi ở trong mắt cậu, yêu tiền đến vậy sao?”
“Đúng!” Trương Thác gật đầu mà không hề do dự.
“Được rồi” Triệu Chính Khải mang vẻ mặt chịu thua: “Nhưng tin tức lần này không cần tiền, cậu chắc hẳn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, có thể nghĩ đến tình huống phía trên là gì”
“Tôi muốn biết một chuyện” Trương Thác mang vẻ mặt nghiêm túc: “Năm đó mẹ rồi là tự mình rời đi, hay là có người đã dẫn bà rời đi”
“Tự đi” Triệu Chính Khải đưa ra đáp án, hít một hơi thật sâu: “Nhảy lầu, ung thư, cậu cảm thấy đối với cậu của hiện tại mà nói có thể xảy ra được không? Mà mẹ của cậu so với cậu của hiện tại, không biết còn mạnh mẽ hơn bao nhiêu, ngày trước bà ấy chẳng qua chỉ muốn có một lý do để rời cậu mà đi thôi”
Cho dù Trương Thác đã từng nghĩ đến chuyện này, thì lúc này vẫn không khỏi cả người chấn động, vẻ mặt của anh cô đơn, tiếp tục hỏi: “Vậy tay bác sĩ năm đó thì sao?”
“Tên đó thật sự đáng chết” Triệu Chính Khải lên tiếng: “Ông ta cũng không biết chuyện liên quan đến tình hình thật sự của mẹ cậu, nhưng ông ta quả thực đã đưa ra những yêu cầu vô lý và quá đáng đó với mẹ cậu, cậu giết ông ta không sai, nhưng lại nằm ngoài dự liệu của mẹ cậu. Trong suy nghĩ của cậu, vẫn luôn có mặt u ám rất mạnh. Chuyện này có liên quan đến những chuyện cậu từng trải khi còn nhỏ, cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ cho lắm. Mẹ cậu dẫn cậu tới nơi này, bà ấy cố hết sức để cậu được tiếp xúc với người rất bình thường, chỉ vì muốn che giấu mặt u ám đó của cậu đi, nhưng cuối cùng vẫn bùng phát ra ngoài. Mà bố của cậu cũng xuất hiện vào đúng lúc đó, có thể, nếu không phải có bố của cậu, thì hiện giờ cậu đã biến thành một đại ma vương đỉnh cấp rồi, ha ha ha”
Triệu Chính Khải nhìn Trương Thác đứng ở phía trước mình, nghiêng người tránh ra một con đường, một giây trước ông ta còn cười lớn ha ha, lúc này lại thu tiếng cười lại: “Đi đi, tôi biết cậu thể nào cũng muốn nhìn một cái, thực ra tôi cũng rất tò mò, sau khi mẹ cậu rời đi, có lưu lại thứ gì hay không?”
Trương Thác liếc mắt nhìn ông ta, sau đó sải bước tiến về phía trước, Lâm Ngữ Lam đi theo phía sau anh.