Trên đỉnh núi cỏ dại mọc thành từng bụi, có những phần mộ cô độc nối tiếp nhau, có không ít người nói, ở xã hội hiện giờ này, chết cũng không thể chết được, vì giá của nghĩa địa còn đắt hơn cả nhà, lúc trước Trương Thác cũng chỉ có thể chọn loại núi hoang vu này để chôn cất mẹ mình.
Trong vô số ngôi mộ cô độc này, trên đỉnh núi không có bất cứ cột mốc gì, cho dù là qua hơn mười năm, nhưng Trương Thác cũng vẫn nhớ rất rõ ngôi mộ đơn độc năm đó nằm ở nơi nào.
Cỏ dại trên đỉnh núi không có người dọn dẹp, mọc lan tràn, Trương Thác dễ dàng tìm được ngôi mộ đơn độc trên đỉnh núi cỏ mọc tràn lan đó.
Anh nhìn bia mộ được dùng cột gỗ để làm vào năm đó ở trước mặt, chữ viết bên trên đã rất mờ nhạt, nhưng từ dấu vết lờ mờ, vẫn có thể nhìn ra được cái tên của chủ nhân bia mộ này.
“Thịnh Thúy Thanh” Lâm Ngữ Lam đọc ra cái tên trên bia mộ: “Ông xã, đây là tên của mẹ chúng ta sao? Thật dễ nghe.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy” Trương Thác mỉm cười.
“Mẹ chắc chắn là một đại mỹ nữ”
“Cái này không thổi phồng đâu, nhưng mẹ của Trương Thác chắc chắn có thể nói là khuynh quốc khuynh thành” Triệu Chính Khải bước tới, lên tiếng nói: “Đáng tiếc thằng nhóc Trương Thác này, lại không thừa hưởng một chút vẻ ngoài nào của mẹ cậu ta, bằng không cũng có thể giống như tôi, dựa vào gương mặt để kiếm tiền”
“Ông là dựa vào không biết xấu hổ để kiếm tiền thì có”
Lâm Ngữ Lam oán giận một câu: “Đúng rồi ông xã, người bạn này của anh rốt cuộc có thân phận gì vậy?”
Bộ dáng tự kỷ vốn có của Triệu Chính Khải lập tức đông cứng lại, ông ta trừng mắt nhìn về phía Trương Thác: “Họ Trương, lẽ nào cậu vẫn chưa nói cho bà xã nhà cậu biết, thân phận của bản cục tọa sao? Em dâu, cô nghe cho kỹ đây, tôi chính là sự tồn tại cao nhất ở cục quản lý siêu nhiên, đồng thời cũng được gọi là Cửu Cục ở mảnh đất Đông Hòa này, được mệnh danh là anh đẹp trai nhất trong lịch sử, đã từng mê hoặc hàng chục hàng nghìn thiếu nữ, khiến vô số thiếu nữ rơi lệ tan nát cõi lòng, khiến rất nhiều chàng trai tuấn tú tự giêu, khó có thể ngẩng đầu lên, khiến vô số bà cô đau đớn kêu sao anh đẹp không sinh sớm ba mươi năm, được người tặng cho ngoại hiệu là tiểu lang quân thành thực và đáng tin, chính là tôi đây”
Triệu Chính Khải bày ra đủ loại tạo hình, cuối cùng phát hiện ra Lâm Ngữ Lam đã sớm đi đến một bên, hoàn toàn không nghe mình nói gì.
“Này, em dâu, rốt cuộc cô có nghe tôi nói gì không đó?”
Triệu Chính Khải đuổi theo.
“Ừm” Lâm Ngữ Lam gật đầu, đáp lời một cách cực kỳ qua loa: “Nghe rồi”
“Cô không hề nghe nhé” Triệu Chính Khải kiên trì.
“Tôi thật sự đã nghe rồi mà” Lâm Ngữ Lam trả lời.
“Vậy cô nói cho tôi biết, vừa rồi tôi nói gì?”
“Ừm… ông xã, trưa nay chúng ta ăn gì nhỉ?”
“Con mẹ nó, quả nhiên cô không nghe đúng không!” Triệu Chính Khải giậm chân tức giận.
Trương Thác đứng phía trước ngôi mộ đơn độc, duỗi tay chạm lên tấm bia mộ đó, anh nhẹ nhàng rút bia mộ đó ra, toàn bộ phần mộ hoàn toàn sụp xuống.
Trương Thác nhìn phần mộ đang sụp xuống, năm đó anh hoàn toàn không có điều kiện hỏa táng mẹ mình, thậm chí ngay cả một cỗ quan tài gỗ cũng không mua nổi. Hiện giờ, sau khi đất mộ sụp xuống, huyệt mộ trống rỗng xuất hiện trước mặt Trương Thác, trong huyệt mộ, đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Sự xuất hiện của hộp gỗ nhỏ cũng hoàn toàn chứng thực Thác, trước đây con thường xuyên hỏi mẹ bố con đi đâu, ông ấy thật sự là một đại anh hùng, đã từng gánh vác trọng trách cứu vớt thế giới. Mẹ không hy vọng con sẽ trở thành một người giống như bố con, bởi vì như vậy đối với người yêu con mà nói, thực sự là quá tàn nhẫn. Mẹ không phủ nhận mẹ đã từng hận bố con, khi chúng ta đang lúc hạnh phúc nhất, thì ông ấy lại vì cái được gọi là đại nghĩa mà bỏ lại những người thân thiết nhất của mình, đi cứu vớt những chúng sinh còn chẳng có một chút liên quan gì đến ông ấy hết. Nhưng mẹ cũng khâm phục ông ấy, chỉ sợ trên thế giới này, không có bao nhiêu người có thể giống như ông ấy. Dù sao thì khi ông ấy chuẩn bị chịu đựng tất cả những thứ đó, ông ấy vẫn chỉ là một người bình thường.