Đám người bao quanh Trương Thác rất nhanh đã được dẹp sạch.
Hạ Hầu Nguyệt nhìn anh, lên tiếng nói: “Anh Trương, tôi vãn luôn kính trọng anh, nhưng lần này, tôi nhất định phải nói chuyện thay Thiết Tăng Thiên Á. Anh và cô ấy là những người cùng nhau bò ra từ đống người chết. Cảm tình giữa các người, tôi nhìn thấy rõ ràng hơn ai hết. Anh vẫn luôn coi Thiết Tăng Thiên Á như em gái mình, nhưng anh có từng nghĩ đến, liệu rằng Thiết Tăng Thiên Á có thật sự chỉ bằng lòng trở thành em gái anh một cách đơn giản như vậy hay không. Tôi không hiểu cái gọi là tình nghĩa anh em sâu đến đâu, nhưng một cô gái bằng lòng vào sinh ra tử với anh, bằng lòng liều mạng cùng anh bất cứ lúc nào, bằng lòng ở dưới tình huống thập tử nhất sinh, xông vào nơi cực kỳ nguy hiểm với anh. Loại tình cảm này, ngoại trừ yêu ra, tôi cũng không biết còn có thể là gì được nữa!”
Hạ Hầu Nguyệt nói xong những lời này, liếc mắt nhìn Thiết Tăng Thiên Á, rồi lại nhìn Lâm Ngữ Lam, tiếp tục nói: “Chị dâu, tôi nghĩ chị và Thiết Tăng Thiên Á cũng đã từng gặp mặt, lúc trước trên đảo Ánh Sáng, Thiết Tăng Thiên Á đã từng dẫn đầu đại quân, đánh úp đảo Ánh Sáng, nhưng cô ấy cũng không phải kẻ địch của các người, ngược lại, tất cả những chuyện cô ấy làm, vẫn luôn là nhắc nhở anh Trương, rằng thế giới này, không hề có bộ dáng như anh ta từng thấy trước đây!”
Hạ Hầu Nguyệt nói xong, lại bảo Trương Thác: “Anh Trương, các người đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không phải có Thiết Tăng Thiên Á dẫn người xông lên đảo Ánh Sáng, thì làm sao anh biết được đến sự tồn tại của khí? Khi đó, anh được người nâng lên quá cao, đảo chủ đảo Ánh Sáng, rồi vua địa ngục, nhưng hiện giờ nghĩ lại xem, với thực lực khi đó của anh, được gắn với các danh xưng này, liệu có phải nực cười quá rồi hay không? Bởi vì trên thế giới này, còn có quá nhiều người mạnh hơn anh! Sớm muộn gì anh cũng phải tiếp xúc với khí, nhưng Thiết Tăng Thiên Á không biết tốc độ trưởng thành của anh như thế nào, cô ấy dẫn người tới đảo Ánh Sáng, đã để lại cho anh một khối nguyên liệu, một khối nguyên liệu có thể hoàn toàn ngăn cản khí. Đó chính là sự trợ giúp của cô ấy đối với anh. Khối nguyên liệu này trong tay Vị Lai, sẽ có cơ hội được sản xuất hàng loạt. Một khi sản xuất hàng loạt, thì có thể tăng thực lực của đảo ánh sáng trên diện rộng. Nhưng tốc độ trưởng thành của anh, cũng vượt qua dự đoán của Thiết Tăng Thiên Á. Tuy sự hỗ trợ của nguyên liệu đó đối với anh, cũng không được bao nhiêu, nhưng điều này không thể chứng minh Thiết Tăng Thiên Á không hề làm gì, mà những chuyện cô ấy làm đã là dùng hết khả năng lớn nhất để đi giúp anh rồi!”
Trương Thác nghe đến đây, ánh mắt nhìn về phía Thiết Tăng Thiên Á lập tức trở nên ôn hòa hơn, những nghỉ ngờ lúc trước, cuối cùng cũng đã thông suốt.
Hạ Hầu Nguyệt nói tiếp: “Sau này, Thiết Tăng Thiên Á liên tục tìm tới anh vài lần, ở thành phố Hoàng Kim, Châu Xuyên, mỗi lần cô ấy xuất hiện đều đang nhắc nhở anh một vài chuyện, chuyện liên quan đến thanh kiếm của Dương Đức Phi đó, Thiết Tăng Thiên Á không chỉ nhắc nhở anh một lần, nhưng anh cuối cùng vẫn chọn tin tưởng người khác. Anh Trương, tôi không hiểu, tại sao? Tại sao niềm tin của anh đối với cô ấy lại dễ dàng bị phá vỡ như thế? Cô ấy vì anh, đã chọn từ bỏ mình..”
“Đị Thiết Tăng Thiên Á vẫn luôn im lặng, đột nhiên hét lên chói tai, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn về phía Hạ Hầu Nguyệt, mở miệng nói: “Hạ Hầu Nguyệt, tôi coi cô là bạn, nhưng có vài chuyện, cô tốt nhất vẫn đừng nên nói ra thì tốt hơn! Bằng không, cô đừng trách tôi!”
Phía sau cô ta, mái tóc bạch kim bay bay, cát bụi xung quanh cũng bị thổi tán loạn, rồi một cơn bão cát to lớn được hình thành!
Con ngươi của cô ta hiện ra tia sáng màu bạc quỷ dị: “Hạ Hầu Nguyệt, thứ mà cô muốn nói đã quá giới hạn rồi!
Hạ Hầu Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi từ từ phun ra, sau đó đáp: “Xin lỗi, cảm xúc của tôi có hơi kích động, nhưng tôi chỉ không muốn tiếp tục nhìn thấy hai người các cô như vậy mãi, Thiết Tăng Thiên Á, cho dù thích vật hay người, thì cô cũng nên biết đi tranh giành đi, tôi cũng đi tranh giành người mà tôi thích”
Hạ Hầu Nguyệt nói xong, khom người một cái trước Thiết Tăng Thiên Á, rồi lại khom người trước Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: “Anh Trương, chị dâu, hôm nay tôi đã đắc tội rồi, ngày khác có cơ hội, sẽ chịu lỗi với các người sau”
Hạ Hầu Nguyệt dứt lời, lại vút lên không trung rời đi.
Ánh mắt của Trương Thác đặt trên người Thiết Tăng Thiên Á.
Bão cát ngập trời đó dần dần tan đi.
“Anh Trương Thác, con đường này sau ba ngày nữa mới có thể hình thành, nhưng anh tuyệt đối không thể tiến vào. Bên trong cũng không chỉ thông xuống nền văn minh tâm Trái Đất đơn giản như vậy đâu” Sau khi Thiết Tăng Thiên Á để lại một câu nói như vậy, bóng người dần dần nhạt đi.