Trương Thác nhìn sa mạc trống trải trước mặt, lặng lẽ xuất thần.
Lâm Ngữ Lam đứng ở bên cạnh anh, chẳng nói gì hết.
Từ rất lâu trước kia, cô đã nghĩ rõ ràng rồi, Trương Thác hoàn toàn không có khả năng chỉ thuộc về một người, anh quá ưu tú, năng lực của anh và bối cảnh của anh, đổi lại là bất cứ người nào sở hữu toàn bộ mọi thứ của anh hiện tại, đều không có khả năng giống như Trương Thác, ở bên cạnh mình. Lâm Ngữ Lam đã đủ hài lòng rồi. Cô cố gắng khiến bản thân mình trở nên mạnh mế hơn, chỉ vì hy vọng mình có thể trở thành trợ thủ cho anh, không muốn biến thành gánh nặng của anh nữa, đồng thời, cũng có thể cùng anh đối diện với tất cả mọi chuyện.
Lâm Ngữ Lam biết, bên cạnh Trương Thác có rất nhiều người phụ nữ ưu tú, những thứ mà mình từng tự hào trước đây, ở trước mặt những người phụ nữ này, đều không tính là gì cả, cũng ví như Thiết Tăng Thiên Á, cho dù Lâm Ngữ Lam thân là một người phụ nữ, nhưng từ cái liếc mắt đầu tiên, cũng đã vô thức sinh ra ấn tượng tốt đối với cô ta ở trong lòng. Người phụ nữ này có một loại sức hút nhân cách khiến người không nói nên lời.
Trước kia, Lâm Ngữ Lam không biết tại sao một người như Trương Thác, lại yêu mình, dù sao thì thứ được gọi là tổng giám đốc Nhất Lâm này của mình, đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bình thường mà thôi. Ngày đó, cô biết được nhân quả, trong lòng cô, thực ra rất khẩn trương, ân tình lúc còn nhỏ có thể duy trì được bao lâu?
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy bộ dáng sững sờ ngây ra của anh, mới chủ động duõi tay nắm lấy tay anh.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, lắc đầu, cũng không nói thêm gì, mà quay người trở về phòng làm việc của Cửu Cục.
“Tình thánh đại nhân của tôi, cậu đã trở về rồi sao?” Triệu Chính Khải ngồi ở phía trước bàn làm việc, thấy Trương Thác trở về, ông ta xoa xoa hai tay, đi tới với vẻ mặt nịnh nọt: “Tôi có thể hỏi một chút được không, làm thế nào mà các cô gái lại có ấn tượng tốt với một người xấu xí như cậu, còn tôi lớn lên đẹp trai như vậy, tại sao lại không có ai theo đuổi tôi?”
“Đơn giản lắm” Trương Thác nhún vai: “Bởi vì ông nghèo, còn tôi có thể đốt tiền”
Triệu Chính Khải lập tức ngây người ra đó, vài giây sau, ánh mắt của ông ta trở nên càng thêm lấy lòng: “Anh trai, cậu có thiếu đàn ông không?”
Tâm trạng của Trương Thác vốn hơi nặng nề vì những lời nói của Hạ Hầu Nguyệt, nhưng đã lập tức đã tốt hơn không ít khi bị Triệu Chính Khải làm ầm như vậy.
Trên bầu trời của nhà giam địa ngục, cột sáng rực rỡ sắc màu vọt thẳng vào mây, bán kính của cột sáng đạt đến mười mét, cho dù là ở bên ngoài sa mạc cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Đã có truyền thông quốc gia đưa tin về cột sáng thần bí này, rất nhiều nhà chuyên gia cũng đã xuất hiện, mọi người đều bàn luận xôn xao, nói đây là một loại cảnh tượng nghìn năm khó gặp, đặt tên là cực quang sa mạc.
Bởi vì cột sáng này thực sự quá chói mắt, nên quan chức địa phương hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được miệng của những truyền thông đó, mà chỉ có thể để cảnh tượng cực quang sa mạc này tiến vào trong tâm nhìn của mọi người. Suốt mấy canh giờ, cực quang sa mạc nổi rân rần trên mạng, rất nhiều người đều cảm thán về cột sáng ngút trời này, thậm chí có một vài đoàn du lịch còn lập kế hoạch về cực quang sa mạc, đã điên cuồng làm nội dung, thu tiền tham quan cực quang sa mạc ở khoảng cách gần, một vài người có điều kiện gia đình khá tốt, lại càng xuất phát đi về phía cực quang sa mạc.
Không có người nào biết, phía sau màn cực quang sa mạc này sẽ có thứ gì xuất hiện.
Lại một ngày nữa trôi qua, trong toàn bộ sa mạc không có bất cứ chuyện gì xảy ra, đến đêm, cột sáng thông thiên lại càng thêm bắt mắt, ánh sáng màu sắc rực rỡ chiếu rọi khu đất xung quanh.
Lãnh đạo của các thế lực cỡ lớn tại các nước, tập trung phía trước phòng làm việc của Cửu Cục, do hai thanh niên từ đạo quán Ngọc Hư dẫn đầu, mục đích bọn họ tới đây chỉ có một, đó là muốn kêu Cửu Cục ra tay, cứu người ở trong nhà giam ra ngoài.
“Triệu Chính Khải, người này ông nhất định phải cứu! Bây giờ người của bao nhiêu thế lực đều rớt vào trong nhà giam chó má đó rồi, Cửu Cục các người còn dự định đợi tới bao giờ?”
“Đợi mọi người chết hết rồi các người mới vừa lòng hay sao?”