Nụ cười của Trương Thác lọt vào trong mắt của Đan Tô đạo nhân, khiến ông ta cảm thấy mình đang phải hứng chịu một sự chế nhạo nghiêm trọng.
Ông ta nhíu mày, lên tiếng nói: “Tiểu bối, cậu khó tránh khỏi có hơi không biết trời cao đất dày quá rồi đấy!”
“Trời cao đất dày?” Trương Thác giẫm một bước trên không, liếc mắt nhìn xung quanh: “Đan Tô đạo nhân, ông có biết đây là nơi nào không?”
Đan Tô đạo nhân liếc mắt nhìn xung quanh theo bản năng, rồi trả lời với vẻ mặt khinh thường: “Đan Tô tôi, không cần phải biết về nơi chật hẹp này!”
Trương Thác tiến lên một bước, mở miệng đáp: “Ông không biết thì tôi nói cho ông biết, nơi này là sa mạc Sussuvlei, nơi mà ông đang ở tên là nhà giam địa ngục, và mặt đất xung quanh nhà giam địa ngục này, tên là đảo Ánh Sáng.
Mà tôi, Trương Thác, là đảo chủ đảo Ánh Sáng, từ khi thành lập đảo Ánh Sáng cho đến nay, quy tắc ở trên đảo đều do tôi đặt ra, chưa từng có người nào có thể tùy tiện phá hoại quy tắc của đảo Ánh Sáng tôi. Trên đảo Ánh Sáng, tất cả những gì tôi nói, đều phải nghe theo, bằng không, hoặc là cút khỏi đảo Ánh Sáng, hoặc là mãi mãi ở lại nơi này, ông chọn cái nào?”
Trương Thác vừa nói vừa đi, ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, anh đã đứng ngay trước mặt ông ta, và nhìn Đan Tô đạo nhân trước mắt, kiếm mang màu tím đã ngưng tụ thành hành trong tay anh.
Trên gương mặt của Đan Tô đạo nhân vẫn tràn đầy vẻ khinh thường, ông ta mở miệng đáp: “Đảo Ánh Sáng? Ha ha, một nơi có thể hủy diệt trong nháy mắt mà cũng xứng nói quy tắc với tôi sao?”
Trương Thác hơi lắc đầu: “Có phải là hủy diệt trong nháy mắt hay không, tạm thời không nói, nhưng Đan Tô, tôi hỏi ông, ông cũng biết, hiện giờ có nhiều người tập trung ở nơi này như vậy, là vì chuyện gì không?”
Đan Tô không lên tiếng.
Trương Thác lớn tiếng nói: “Ngăn chặn kẻ địch bên ngoài!”
Mấy chữ ngăn chặn kẻ địch bên ngoài này giống như sấm sét, vang lên giữa không trung, khiến mỗi một người đều nghe được rõ ràng.
Ánh mắt của anh liếc qua tất cả những người ở phía dưới, nói tiếp: “Chúng ta tập trung ở đây nhiều người như vậy, là để ngăn cản kẻ địch bên ngoài, nhưng hôm nay kẻ địch bên ngoài còn chưa tới, mà các người lại ra tay với đồng đội của mình rồi, bọn họ là kẻ địch của các người sao?”
“Trương Thác, cậu đừng có giả vờ chính nghĩa, là Cửu Cục hãm hại chúng tôi trước, không muốn ra tay!” Một lãnh đạo thế lực lên tiếng.
“Ha ha” Trương Thác khế cười một tiếng: “Cửu Cục đã sớm đặt tuyến cảnh giới, là các người tự cho mình mạnh mẽ, không quan tâm đến ngăn cản, mà xông vào trong nhà giam, chuyện này cũng muốn tính lên người Cửu Cục sao?”
“Bớt phí lời ở nơi này đi, nói cho cùng vẫn là Cửu Cục vì tư lợi mà thôi!” Lại một lãnh đạo thế lực lớn tiếng nói :“Chúng tôi cũng biết trong nhà giam có nguy hiểm, nhưng nếu bây giờ mọi người đã đứng trên cùng một chiến tuyến, Cửu Cục chắc hẳn nên ra tay giúp đỡ, các người như vậy, chẳng qua là tham sống sợ chết mà thôi!”
“Tham sống sợ chết? Ha ha ha hal Ha ha ha ha hai”
Trương Thác bật cười, tiếng cười này rất lớn, vang lên trong sa mạc, loại tiếng cười điên cưồng này thậm chí khiến người †a cảm thấy có hơi kỳ quái, có hơi sởn hết gai ốc.
“Họ Trương, cậu cười cái gì?” Một lãnh đạo thế lực nói.
Tiếng cười càn rỡ của Trương Thác đột nhiên im bặt: “Tham sống sợ chết, hay cho một câu tham sống sợ chết!
Hôm nay, tôi sẽ cho các người thấy, người tham sống sợ chết trong miệng các người mang gì tới!”
Trương Thác vung cánh tay lên, một lá thư bay ra bay ra từ trong ngực một thành viên Cửu Cục, rơi vào trong tay của anh.
Trương Thác giơ lá thư trong tay lên, lớn tiếng nói: “Các vị có mặt ở đây, thị lực chắc hẳn đều không kém đâu nhỉ, tới xem xem thứ mà tôi cầm trong tay tôi cái gì đây?”