Trong nháy mắt anh dứt lời, vỏ ngoài của lá thư bị đánh nát bấy, nội dung trên giấy viết thư đều hiện ra trước mặt người.
Trong nháy mắt hai con chữ lớn di thư đó in vào trong mắt, cơ thể của tất cả mọi người đều đồng loạt chấn động.
Trương Thác lên tiếng: “Người được gọi là tham sống sợ chết trong miệng các người, lần này tới đây đã viết xong di thư, từ biệt bố mẹ, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng có đi mà không có về. Nhưng sợ là, bọn họ cũng chẳng ngờ đến, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch đây, thì đã chết trong tay người của mình trước rồi. Các người cảm thấy, câu chuyện cười mà tôi kể cho các người đây thế nào hả?”
Lần này, các thế lực lớn đưa mắt nhìn nhau, không có người nào lên tiếng phản bác thêm gì nữa, chuyện viết di thư mà tới, bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, chính bản thân mình cũng không thể làm được.
Nhìn thấy hiện trường dần dần bị Trương Thác làm chủ, thanh niên mặt mày gian xảo ở đạo quán Ngọc Hư quát to một tiếng: “Thằng nhãi Trương Thác, cậu bớt ở đây nói nhăng nói cuội ngay cho tôi, bây giờ chúng ta đang nói…”
“Bốp!”
Một tiếng vang trong trẻo cắt ngang lời nói của anh ta.
Trương Thác vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, nhưng có một bóng người màu đen đã xuất hiện trước mặt của thanh niên mặt mày gian xảo.
Trên gương mặt của anh ta hằn năm dấu ngón tay đỏ bừng, vô cùng bất mắt.
“Tôi có cho cậu nói chuyện sao?” Trương Thác bình tĩnh lên tiếng, lời anh nói, giống y như đúc với lời thanh niên mặt mày gian xảo vừa mới nói với đám người Cửu Cục.
“Cậu!” Thanh niên mặt mày gian xảo định bùng nổ, kết quả lại bị bóng người màu đen duỗi một ngón tay ra chỉ, cả người ngây ra đó, không còn bất cứ động tác nào nữa.
Sắc mặt của Đan Tô đạo nhân thay đổi, quát Trương Thác: “Tiểu bối, cậu dám ra tay với đồ đệ của tôi, to gan!”
“Không, ông sai rồi” Trương Thác lắc đầu: “Tôi muốn giết cậu ta, và cả… ông nữa!”
Trong nháy mắt anh dứt lời, một tia sáng màu tím lấp lánh phủ về phía Đan Tô đạo nhân.
“Trương Thác tiểu bối, vậy mà cậu lại dám ta tay với tôi!” Đan Tô đạo nhân nhanh chóng lùi người về sau, đồng thời phía sau cũng có anh linh ngưng tụ thành.
Khi anh linh của ông ta xuất ,, Trương Thác híp hai mắt lại, trước đó, anh cũng đã phát hiện ra chỗ không thích hợp trên người anh linh của thanh niên mặt mày gian xảo kia.
Lúc này, anh linh của Đan Tô đạo nhân cũng giống y như thế.
Thực lực của Đan Tô đạo nhân chắc chắn vẫn chưa đến Khống Linh, anh linh mà ông ta ngưng tụ ra, ngược lại lại có thực lực của Khống Linh.
Trương Thác mỉm cười: “Ra tay với ông có gì mà không thể, người khác kiêng dè nhiều như vậy, nhưng Trương Thác tôi thì không, tôi không quan tâm ông tới từ đạo quán Ngọc Hư gì đó, cũng chẳng quan tâm cái ông gọi là vai vế tôn tỉ, ở trong mắt tôi, người nên kính trọng thì tôi sẽ kính trọng, người nên đánh, cho dù có thân phận gì thì tôi vẫn sẽ đánh”
Trong tay Trương Thác lại ngưng tụ ra tia sáng màu tím.
“Hôm nay, Cửu Cục tới đây, đã viết lại di thư, ôm theo suy nghĩ hẳn phải chết, nhưng đạo quán Ngọc Hư các người lại ỷ thế hiếp người, bây giờ, Trương Thác tôi cũng rất muốn nơi cái trò ỷ thế hiếp người này!”
Trong nháy mắt bốn chữ ỷ thế hiếp người này rời khỏi miệng anh, phía sau anh đã có ba chiến linh hiện ra.
“Cái gọi là cùng một chiến tuyến, tối thiểu cũng phải có suy nghĩ giống nhau chứ” Khóe miệng của Trương Thác mang theo ý cười: “Nếu như các người chỉ là loại nói ngoài miệng này, vậy tôi cũng chỉ đành liệt các người vào phạm vi kẻ địch bên ngoài thôi.”
Phía sau anh, hai chiến linh màu trắng và đỏ ngưng tụ ra kiếm phong trong tay.
Trong bầu trời đêm của sa mạc này, đột nhiên có tuyết bay rơi xuống.