Hoàng Công Hoán cách Trương Thác càng ngày càng gần.
Trương Thác năm chặt hai tay.
Ngay lúc Hoàng Công Hoán tiến vào khoảng cách công kích, mở hai cánh ra, chuẩn bị vọt đến chỗ Trương Thác, cho anh một kích trí mạng, Trương Thác đột nhiên duỗi tay ra, sau đó chìa một ngón giữa với Hoàng Công Hoán.
Hoàng Công Hoán đã công kích tấn công xong bỗng nhiên sững sờ.
Trương Thác nhe răng cười một tiếng, sau đó lại bay tán loạn trong rừng rậm để tìm kiếm lối ra một lần nữa.
Hoàng Công Hoán tức đến mức cả người phát run, anh ta hét lớn một tiếng, đầu lưỡi biến thành hình dạng phân nhánh lần nữa, điều này chứng tỏ bộ phận còn lại trong cơ thể anh ta cũng đang biến dị, sẽ để cho anh ta càng thêm mạnh hơn.
Bóng người Hoàng Công Hoán lướt qua vài cây đại thụ, đến khi Hoàng Công Hoán hoàn toàn bay vút qua, những cây đại thụ này mới ầm ầm sụp đổ.
Hoàng Công Hoán phát ra tiếng gào chói tai, đây là tiếng anh ta gầm thét! Anh ta liều lĩnh, trong mắt tràn đầy sát ý, như muốn xé nát Trương Thác ra vậy.
Ngay vào lúc này.
“Âm ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên trên đỉnh đầu hai người, một hòn đá to lớn từ trên trời giáng xuống đất.
Trương Thác nhìn thoáng qua, phát hiện mái vòm đã bị phá thành một lỗ hổng cực lớn, một bóng người xuất hiện phía trên mái vòm kia.
“Có chút việc chậm trễ nên mới tới chậm, nơi này tự cậu xử lý, tôi đi xem đám sâu kiến còn lại một chút Bóng người này lên tiếng, giọng nói khiến Trương Thác cảm thấy rất quen tai.
Một thanh trường đao màu đồng cổ từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua mặt đất, rơi vào trước người Trương Thác.
Cũng vào lúc này, Trương Thác đã thấy rõ bóng người xuất hiện ở phía trên, đối phương đeo một chiếc mặt nạ vô diện màu trắng.
“Thánh Chủ thế giới thần thánh!” Trương Thác thì thâm trong miệng, anh căn bản không ngờ rằng người mà Hoàng Công Hoán kiêng kị lại là Thánh Chủ thế giới thần thánh!
Sau khi Thánh Chủ thế giới thần thánh vứt thanh trường đao màu đồng cổ này xuống thì không hề ở lại thêm, cơ thể biến mất.
Trương Thác đưa tay nắm lấy chuôi trường đao, trong nháy mắt rút đao ra, vậy mà Trương Thác lại cảm giác được một sức mạnh tản ra từ trên chuôi đao, đao này có vẻ đang kháng cự anh, nhưng mà chỉ hai giây sau, trường đao đã khôi phục bình thường, sức mạnh kháng cự kia cũng hoàn toàn biến mất.
Trường đao bị Trương Thác rút ra, trên chuôi đao treo một cái vòng tròn, phát ra tiếng vang leng keng theo động tác của Trương Thác, hai bên thân đao có khắc rãnh máu thật sâu, màu cổ đồng, mang đến cho Trương Thác một cảm giác cực kì cổ xưa.
Chỉ mới nhẹ nhàng vung vẩy trường đao trong tay, Trương Thác đã cảm nhận được một loại sắc bén, có vũ khí này trong tay, lúc Trương Thác nhìn về phía Hoàng Công Hoán, trong mắt đã tràn đầy niềm tin.
Sắc mặt của Hoàng Công Hoán trở nên cực kì khó coi, lúc bóng người của Thánh Chủ xuất hiện trên không, anh ta không dám nhúc nhích, cho đến khi Thánh Chủ rời đi, ánh mắt của anh ta mới khóa chặt trên người Trương Thác một lân nữa.
Trương Thác lắc lắc cổ tay, múa đao một cái, sau đó duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc Hoàng Công Hoán: “Tới đi, bây giờ nhìn xem là ai đánh ai”
Hoàng Công Hoán thét dài một tiếng, cơ thể hóa thành một tia chớp, bay thẳng về hướng Trương Thác.