Đối mặt với Hoàng Công Hoán đang lao đến, Trương Thác sải bước về phía trước, trường đao trong tay chém tới chỗ Hoàng Công Hoán với một góc độ cực kỳ xảo trá.
Trương Thác tinh thông võ học trăm nhà, dùng đao đối với anh mà nói, cũng không phải việc gì khó.
Trương Thác cầm trường đao cổ đồng trong tay, so với anh lúc trước, đã hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, sức chiến đấu căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Lúc trước, vỏ ngoài bọc thép trên người Hoàng Công Hoán khiến anh ta giống một con con nhím, để Trương Thác căn bản không có chỗ nào xuống tay, chỉ có thể né tránh, nhưng bây giờ đã khác, có trường đao trong tay, kèn lệnh phản công cũng đã thổi lên.
Trường đao cổ đồng cực kỳ sắc bén.
Trong nháy mắt khi trường đao chạm vào khôi giáp cứng rắn trên người Hoàng Công Hoán, cứ như là xé rách một tờ giấy trắng, rất dễ dàng xé nát một miếng khôi giáp bên ngoài cơ thể Hoàng Công Hoán.
Sắc mặt Hoàng Công Hoán biến đổi, ưu thế của anh ta lúc này đã không còn là ưu thế nữa, nhưng Hoàng Công Hoán cũng không có dự định chạy trốn, anh ta biết rõ, hôm nay mình không đi được.
Hai người đối chiến, mới chỉ ra một chiêu với nhau, Hoàng Công Hoán đã kéo cơ thể ra nhìn lớp vỏ ngoài ở vai trái bị cắt đứt của mình.
Mà Trương Thác thì rất hứng thú nhìn trường đao màu đồng cổ trong tay, lực sát thương của thứ này còn mạnh hơn Diệt Thế Ma Kiếm một chút.
Vỏ ngoài của Hoàng Công Hoán vừa rồi mới bị tước mất, giờ phút này đang chậm rãi mọc ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Trương Thác ngoắc ngón tay với Hoàng Công Hoán lần nữa, có trường đao này trong tay, anh đã cực kì có lòng tin.
Bên trong đôi mắt của Hoàng Công Hoán lộ ra vẻ độc ác, cơ thể lại xảy ra biến hóa một lần nữa, lần này, toàn bộ thân thể của anh ta đều trở nên to lớn hơn, ngay lúc đó, đuôi xương cụt của anh ta cũng dài ra, tạo thành một cái đuôi lớn.
Biến hóa này xảy ra trong thời gian rất ngắn, tốc độ rất nhanh, chỉ mới có vài giây đồng hồ, cơ thể của Hoàng Công Hoán đã cao lên đến ba mét.
Hoàng Công Hoán rơi xuống từ trên không, đột nhiên đánh hai quyền xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động chỉ vì sức mạnh hai quyền của anh ta, có thể thấy được hai quyền này của Hoàng Công Hoán có sức mạnh kinh khủng tới cỡ nào, nếu như bị một quyền này đánh phải, lực va chạm kia, chỉ sợ có thể sánh được với một chiếc xe tải đang lao vùn vụt.
Trương Thác đặt trường đao ở ngang trước người, nhếch miệng mỉm cười: “Tới đi”
Hoàng Công Hoán phát ra tiếng gầm giận dữ, vọt về hướng Trương Thác giống như xe tăng như hình người, mỗi một bước Hoàng Công Hoán đạp lên mặt đất, đều phát ra tiếng vang có lực.
Thấy Hoàng Công Hoán vọt tới trước người, Trương Thác cầm đao, sải bước lên trước, sau đó vung lên, chém ra một đao.
Trường đao phát ra một tiếng vang, nhưng lại có một loại cảm giác hổ gầm.
Vào lúc này, đồng tử của Hoàng Công Hoán đột nhiên co rụt lại, bởi vì anh ta nhìn thấy thanh trường đao kia hóa thành một con hổ dữ nhào về phía mình.
Nhưng ở trong mắt Trương Thác, trường đao vẫn chỉ là trường đao bình thường mà thôi, cũng không biết rõ lúc này ở trong mắt Hoàng Công Hoán đã xảy ra chuyện gì.
Khí thế vốn có của Hoàng Công Hoán đã rơi xuống điểm cuối trong nháy mắt, đối mặt với một đao mà Trương Thác chém tới, trong ánh mắt của anh ta mang theo vẻ sợ hãi, lại có chút ngơ ngác.
“Phụt phụt!”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, trường đao cổ đồng không phải chịu bất kỳ lực cản nào cả, chém thẳng từ trên đỉnh đầu Hoàng Công Hoán xuống dưới đất.
Máu tươi màu xanh nhạt phun ra, cả người Hoàng Công Hoán chia thành hai nửa, đổ sang hai bên.
Cơ thể Trương Thác nhanh chóng lui lại, tránh thoát máu tươi bắn ra, lại nhìn trường đao trong tay, bên trong rãnh máu không còn lại bất kỳ vết máu nào.