Nhưng mà tên tuổi của Trương Ức Thùy ở khu Lục Lâm không hề vang dội giống như khu Vạn Sơn, nếu không Trương Thác mới đăng ký khách sạn thôi, chỉ sợ tất cả lão đại trong vùng đều muốn tới thăm, ngay cả những tôn chủ kia cũng phải tới cúi đầu.
Trương Thác rửa mặt, thay quần áo mới xong thì sắc trời đã tối, anh đứng trên một ngọn cây tương đối cao, nhìn tất cả xung quanh, có rất nhiều cư dân, mọi người đều đang bận rộn làm chuyện trong tay mình vội vàng sinh hoạt, mặc dù bọn họ có thực lực Ngự Khí, nhưng đơn giản cũng đều vì sinh hoạt mà thôi, không hề có sự khác biệt so với cư dân trên bề mặt trái đất.
Sắc trời dần dần tối xuống, bên trong rừng rậm này đã sớm không nhìn thấy mặt trời trên bầu trời, bị ngọn cây rậm rạp kia che mất.
Đêm khuya, có chim chóc ở trong rừng hót vang, phát ra âm thanh dễ nghe.
Trương Thác nằm ở trên giường, ngây người nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bây giờ tất cả mọi người đều đang sống, đều giống như trước kia, cũng không có ai biết không lâu sau đó sẽ xảy ra chuyện làm cho cả nền văn minh run sợ, mà chuyện này xảy ra chẳng qua là vì một vài nhân vật lớn lấy sức một mình để thay đổi một vài chuyện liên quan đến văn minh, sinh linh đồ thán.
“Mình nhìn bọn họ đang ở cao hơn một tầng, cũng sẽ có người nhìn mình như vậy đi” Trương Thác thì thâm trong miệng.
Có người tầm thường, nhìn thấy người khác chạy bằng siêu tốc độ thì sẽ cố gắng.
Trương Thác nhìn thấy cao hơn một tầng, cũng hướng tới chỗ kia.
Mỗi người đều có thứ mà họ theo đuổi, người khác không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại.
Một vầng trăng khuyết vượt qua ngọn cây, khắc sâu vào trong tầm mắt của Trương Thác.
Trương Thác nhìn lên vầng trăng khuyết tịch mịch trên bầu trời, ánh sáng quạnh quẽ chiếu từ bên trên xuống, bao phủ mặt đất.
Con ngươi của Trương Thác bỗng co rụt vào, đột nhiên nhảy dựng lên, vọt tới cửa sổ, nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Chỉ thấy ở quanh trăng khuyết có một bóng người to lớn đang chậm rãi đến gần, khi bóng người cách trăng khuyết chỉ còn một khoảng nhất định, đột nhiên dừng lại, qua mấy giây lại chậm rãi rời khỏi trăng khuyết, biến mất trên bầu trời đêm.
Cảnh tượng này xuất hiện rất nhanh, gần như chỉ trong vài giây đồng hồ, nhưng Trương Thác lại thấy rõ ràng, vào lúc này, trái tim của Trương Thác đang nhảy lên rất mãnh liệt, bởi vì anh nhớ rõ, động tác của mình khi nhìn thấy tổ binh trăng khuyết kia giống với bóng người vừa mới xuất hiện bên cạnh trăng khuyết trên bầu trời như đúc!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Phòng thí nghiệm quỷ dị khiến mình xuất hiện ở trên bầu trời.
Phòng thí nghiệm khiến Thánh Chủ thế giới thần thánh tìm kiếm trọn vẹn mười năm!
Phòng thí nghiệm có thể tạo ra lối đi kết nối hai nên văn minh, dám đi nghiên cứu Chân Long kia!
Phòng thí nghiệm lấy ngân hà, tổ binh làm kết cấu, mô phỏng bầu trời sao kia!
Nơi đó, rốt cuộc tồn tại như thế nào! Nơi đó, rốt cuộc là chỗ nào!
Phía sau Trương Thác đột nhiên ướt nhẹp vì mồ hôi lạnh, cảnh tượng vừa mới nhìn thấy khiến trong lòng anh sinh ra một cảm giác sợ hãi! Một sự run rẩy không cách nào hình dung được.
Giống như thế giới này là một bàn cờ, mà có người đang nhìn xuống tất cả, tất cả mọi thứ đều là quân cờ trong tay hắn, ngay cả mặt trăng mặt trời trên không kia cũng là như thết Trương Thác cảm thấy có chút rùng mình, nếu như vừa rồi ảo ảnh xuất hiện ở trên bầu trời đêm thật sự là phản chiếu của mình ngày hôm nay, như vậy chẳng phải cái gọi là văn minh tâm trái đất, đều đang bị một bàn tay lớn nắm ở trong tay, tất cả mọi người ở nơi này giống như sống trong một cái hộp cát, chỉ là đồ chơi trong mắt người khác thôi!
Tâm trái đất đã là như thế rồi, vậy bề mặt trái đất sẽ như thế nào?
Đủ loại phỏng đoán điên cuồng tràn vào trong đầu Trương Thác, khiến đầu óc Trương Thác trở nên rối loạn trong nháy mắt.
Trương Thác có chút ngơ ngác, nằm ở trên giường một lần nữa, chỉ là một cảnh tượng trong nháy mắt như vậy, đã mang đến cho anh rung động, có thể phá hủy toàn bộ thế giới quan của anh!