Vốn dĩ Trương Thác cho là mình đã nhìn được rất xa, nhưng bây giờ mới phát hiện thứ mà mình nhìn thấy, vẫn chỉ †ồn tại ở nơi mà người khác muốn cho mình nhìn thấy mà thôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trương Thác nằm ở trên giường, ý thức của anh dần dần trở nên mơ hồ, chính anh cũng không biết rõ mình thiếp đi từ khi nào.
Trương Thác bị một ánh sáng mặt trời chói mắt làm cho bừng tỉnh, anh mới mở mắt, lập tức cảm giác không thích hợp, bên trong Lục Lâm vốn dĩ tràn ngập một mùi hương tươi mát, hít sâu một hơi cũng có thể khiến người ta cảm giác cực kì thả lỏng, loại mùi thơm đặc biệt thuộc về trong rừng núi mang theo một sự quyến rũ khó tả.
Nhưng bây giờ lại có một mùi máu tươi nồng nặng tràn đến từ xung quanh, truyền vào trong phòng Trương Thác đang ở.
Trương Thác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vũng máu còn chưa khô đang nhỏ xuống “tí tách tí tách” trên lá cây.
Thị trấn trong rừng vốn dĩ rất huyên náo, giờ phút này lại là cực kì yên tĩnh, hơi thở ngột ngạt đang không ngừng lan tràn.
Trương Thác lập tức căng chặt thần kinh, bỗng nhiên một cái bóng đen lóe lên một cái ở ngoài cửa sổ rồi biến mất, sau đó lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết này chỉ kéo dài không đến hai giây đã hoàn toàn kết thúc.
Trương Thác có thể cảm nhận được căn phòng mà mình đứng đang xảy ra chấn động rất nhỏ, điều này nói rõ là cây đại thụ trăm mét của căn phòng này đang rung lắc!
“Không đúng!”
Trương Thác cảm thấy phía sau có một hơi khí lạnh, cơ thể lóe lên, co lại vào trong góc căn phòng, ngay trong nháy mắt lúc Trương Thác trốn vào trong góc phòng, một con mắt to lớn xuất hiện ở cửa sổ căn phòng của Trương Thác, con mắt đó còn lớn hơn cả cửa sổ, con ngươi màu nâu có thể soi sáng tất cả mọi thứ trong phòng.
Trương Thác nín thở, bây giờ anh căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không có lựa chọn hành động mù quáng, không thể không nói, phỏng đoán tối hôm qua đã khiến Trương Thác giống như nhận lấy một loại trói buộc nào đó bên trên tư tưởng, khiến anh làm chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một.
Sau khi con mắt hình tam giác kia dừng lại ở cửa sổ mấy giây rồi chậm rãi rời đi.
Ngay tại giây thứ hai khi con mắt kia hoàn toàn biến mất trước cửa sổ, cơ thể của Trương Thác đột nhiên né tránh sang bên cạnh, mà ở vị trí của anh một giây trước đã bị một cái móng nhọn hoàn toàn xuyên qua.
Cùng lúc đó, căn phòng của Trương Thác vang lên “uỳnh” một tiếng vỡ vụn.
Một cái bóng to lớn bao phủ lên Trương Thác.
Ở ngay trong rừng rậm này, dưới bóng cây, có vô số cái bóng to lớn xuất hiện ở trước mặt Trương Thác, những cái bóng này đều cao tới mười mấy mét, tất cả đều là hình người, nhưng lại có đầu thú, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, những sinh vật đầu thú hình người này đang nắm nửa thân người trong tay, ném vào trong miệng, phát ra tiếng rồm rộp.
Chủ nhân của con mắt hình tam giác mà Trương Thác vừa nhìn thấy lại là một con Hắc Hổ to lớn, con Hắc Hổ này.
cao tận trăm mét, mà một thú nhân cao hơn mười mét đang cưỡi trên người con hổ, mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, oai phong lãm liệt, vô cùng bá đạo.
Trương Thác nhìn xung quanh, không có một người bình thường nào sống sót, có thì cũng chỉ là những thú nhân này, những thú nhân này mang đến cho Trương Thác một loại cảm giác không có một kẻ nào là yếu.
Mà thú nhân đang cưỡi trên người con Hắc Hổ kia lại càng mạnh hơn, chỉ là khí thế đã không kém gì kẻ mạnh Khống Linh rồi.