Mà Ẩm Nguyệt thì có thể trợ giúp Trương Thác nhanh chóng tụ tập linh khí bên trong trời đất, cho dù là để tác chiến lâu dài, hay là tuyệt chiêu Diệt Thế Ma Kiếm của Trương Thác, đều được bổ trợ không có gì sánh kịp.
Diệu Nhật Ẩm Nguyệt vừa ra, ánh mắt của Cổ Lực Đơn lập tức thay đổi trong nháy mắt, anh ta đã nhìn ra tác dụng của lĩnh vực này, cực kỳ tham lam nhìn Trương Thác.
“Đồ tốt, không nên xuất hiện trên tay một con người, bây giờ cho anh một cơ hội, dạy lĩnh vực này cho tôi, tôi sẽ cho anh một cơ hội sống sót”
“Nói sau đi” Trương Thác nhếch miệng, thú nhân này đúng là không biết xấu hổ.
Bốn chiến linh cao bảy mươi mét xuất hiện sau lưng Trương Thác, chiến linh này vừa xuất hiện, lập tức khiến tình hình trông có khá hơn nhiều, nếu không lấy cơ thể của Trương Thác, ở trước mặt những thú nhân này cứ như trẻ con vậy.
“Một vài linh thể rác rưởi” Cổ Lực Đơn lộ ra vẻ mặt khinh thường, trường thương trong tay anh ta đột nhiên hất lên, một tia sáng lạnh giáng xuống từ trên trời, quét về phía bốn chiến linh mà Trương Thác vừa gọi ra.
Trong nháy mắt Phiêu Tuyết Kiếm Ý đã chém ra, tuyết rơi xuống từ trên bầu trời giống như lông ngỗng, nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ xuống mức thấp nhất, sự lạnh lẽo này khiến động tác của Cổ Lực Đơn cũng chậm hơn mấy phần.
Cùng lúc đó, ánh kiếm màu đỏ phóng lên tận trời, chém về phía ánh thương mà Cổ Lực Đơn chém ra.
Hai loại ánh sáng va chạm trên không trung, mang theo lực va đập cực lớn.
Bóng người màu xanh sau lưng Trương Thác ngưng tụ ra một cây trường thương ở trong tay, cũng làm giống như Cổ Lực Đơn vừa rồi, trường thương quét về phía Cổ Lực Đơn.
Cổ Lực Đơn vừa mới nhìn thấy thương kia xuất hiện, đột nhiên phát hiện hai mắt tối sầm lại, có một luồng sáng lóe lên một cái rồi lại biến mất, Cổ Lực Đơn chỉ cảm thấy giữa trán đau đớn như tê liệt, khiến anh ta phải rống to lên một tiếng, ánh thương kia cũng đến ngay lập tức, đập mạnh vào sau lưng Cổ Lực Đơn, khiến cơ thể to lớn của Cổ Lực Đơn ngã xuống đất ầm vang.
Vụn băng bao trùm lên trên người Cổ Lực Đơn, nhanh chóng đông lại, có thể đóng băng hết linh khí quanh người Cổ Lực Đơn.
Tứ đại chiến linh, Trương Thác đã sớm vô cùng quen thuộc, lúc này lấy ra để đánh với địch, đã phát huy ra hiệu quả cực mạnh, nếu không có sự phối hợp hoàn mỹ này, chỉ là bốn chiến linh bảy mươi mét, làm sao có thể tạo ra sát thương như thế với cường giả cấp bậc tôn chủ được?
Đô Khu Lục Lâm vốn là một màu xanh biếc.
Nhưng sau khi Phiêu Tuyết Kiếm Ý đi ra, cả một vùng này đã được bao phủ bởi một màu bạc trong thời gian cực ngắn, vụn băng tỏa ra ánh sáng cầu vồng dưới ánh mặt trời, rất lộng lẫy, nhưng mà ở phía dưới vỏ ngoài xinh đẹp này lại có vô số sát ý.
Trong nháy mắt lúc Cổ Lực Đơn ngã xuống đất, những cấp dưới thú nhân kia đều cùng nhau gầm rú, vọt về chỗ Trương Thác, vây quanh Trương Thác.
Những thú nhân với thân hình cao lớn này tạo thành một cái bóng bao phủ lấy Trương Thác.
Trương Thác hít sâu một hơi, thần kiếm màu tím ngưng tụ trong tay, đã chuẩn bị xong việc ra tay tàn sát.
“Tránh hết ra!” Một tiếng rống vang lên.
Cổ Lực Đơn thoát khỏi vụn băng trên người, đứng dậy, đẩy cấp dưới phía trước ra, đứng ở trước mặt Trương Thác.
“Cường giả nhân loại, thực lực của anh không tệ, xem ra, trước đó là tôi xem thường anh” Cổ Lực Đơn nói như vậy, lúc anh ta nói chuyện, cơ thể của anh ta cũng đang thu nhỏ với lấy tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng hai giây, anh ta đã biến chiều cao từ hơn mười mét thành hai mét, đây là thân cao của loài người.
Đồng thời, khuôn mặt thú nhân của Cổ Lực Đơn c íng thay đổi thành mặt người, là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai với mái tóc màu đen, trên người khoác khôi giáp, dáng người cường tráng, nếu nói về vẻ bề ngoài, là kiểu có thể để cho đa số phụ nữ phải điên cuồng.