Cổ Lực Đơn mỉm cười với Trương Thác: “Cường giả nhân loại, anh còn chưa có nói cho tôi tên của mình”
“Trương Ức Thùy” Trương Thác mở miệng.
“Chắc hẳn cái tên này không phải là tên thật của anh” Cổ Lực Đơn lắc đầu: “Lúc anh nói chuyện vẫn đang liếc nhìn tôi, cố ý thể hiện ra dáng vẻ bình tĩnh, nhưng càng như vậy, càng chứng minh anh đang nói dối với tôi, đúng không?”
Trương Thác khẽ chau mày, Cổ Lực Đơn này quá mức kì quái.
Cổ Lực Đơn duỗõi lưng một cái: “Vừa tới nơi này còn chưa thích ứng, anh rất mạnh, bằng vào thực lực bây giờ của tôi thì vẫn không có cách nào giữ anh lại, nhưng mà không sao, tôi sẽ thích ứng với nơi này rất nhanh thôi, chờ thực lực của tôi khôi phục rồi, tôi sẽ đi tìm anh, tôi cảm thấy tôi và anh có khả năng hợp tác, anh cứ nói đi?”
Trương Thác khẽ lắc đầu: “Tôi không cho rằng như vậy”
“Đương nhiên” Cổ Lực Đơn lên tiếng: “Tôi rất hiểu suy nghĩ của anh, dù sao tôi biết tôi muốn cái gì, mà anh còn không biết rõ có thể lấy được lợi ích gì từ chỗ tôi, có điều chẳng mấy chốc anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình thôi, sau khi vực sâu hoàn toàn xuất hiện, anh sẽ rõ ràng, sự tồn tại của tôi quan trọng với anh cỡ nào, nhớ kỹ tên của tôi, Trương Ức Thùy, ừm…tạm thời cứ gọi anh như vậy đi.”
Cổ Lực Đơn nói xong thì vẫy tay một cái, con Hắc Hổ trăm mét kia xuất hiện trên không trung, Cổ Lực Đơn dùng sức nhảy lên trên lưng con Hắc Hổ trăm mét đó, hóa thành một luồng sáng biến mất ở chân trời.
Mà tất cả thú nhân bên cạnh Trương Thác cũng đều rút lui, chạy đi thật nhanh, lúc những thú nhân này chạy, mặt đất đều đang chấn động, những bông tuyết ở trên ngọn cây cũng bị rung rơi xuống mặt đất.
Trương Thác nhìn những thú nhân kia chạy đi, tâm trạng nặng nề, anh không ngờ rằng những thú nhân này còn có thể biến thành hình người, từ trí tuệ của bọn họ, cách bọn họ nói chuyện để xem, căn bản không có một chút sơ hở nào, nếu như những vị khách tới từ chỗ gọi là vực sâu kia lẻn vào bên trong người bình thường, sẽ xảy ra cái gì? Nghe Cổ Lực Đơn kia nói, mục tiêu của bọn họ là toàn bộ trái đất này!
Trương Thác thả người nhảy lên, bay vào không trung, ngự trị ở trên khu rừng này để quan sát phía dưới, vừa mới nhìn, trong lòng Trương Thác đã cảm thấy nặng nề, trong vùng Lục Lâm này đã có không ít khu vực cây cối trống trơn, đây đều là những nơi bị thú nhân tàn sát, bọn họ coi loài người như lương thực của mình, bọn họ đang đi săn!
Mà chỗ gần với khu trung tâm còn rất hoàn chỉnh, còn chưa bị thú nhân xâm nhập, nhưng mà chắc hẳn cũng sẽ rất nhanh thôi, bởi vì phương hướng mà Cổ Lực Đơn vừa rời đi chính là khu trung tâm.
Mặc dù Trương Thác cũng không có tình cảm gì quá lớn với nền văn minh tâm trái đất, nhưng có thể nói rốt cuộc cho.
dù là tâm trái đất hay là bề mặt trái đất, mặc dù nền văn minh khác nhau, nhưng đều thuộc về loài người, nhưng thú nhân lại khác, nhìn từ cách làm của bọn họ, bọn họ coi loài người như súc vật và khẩu phần lương thực, cứ như vậy, một khi tâm trái đất và bề mặt trái đất nối liền, đến lúc đó lại không thể sử dụng được khí trong lối đi, thú nhân có được được ưu thế trời cho, bọn họ có thể dùng tay xé cường giả nhân loại, một khi những thú nhân này xông lên mặt đất, như vậy thế giới này sẽ hoàn toàn hỗn loạn!
Trương Thác còn nhớ rõ, tôn chủ của khu Lục Lâm này là một người phụ nữ, tên là Thiên Nhã Trúc, anh cho rằng mình cần phải đi tìm tôn chủ Thiên Nhã Trúc kia để trò chuyện chút.
Nghĩ đến điều này, Trương Thác kết nối với máy truyền tin, kiểm tra một chút, lập tức biết được thành chính của khu Lục Lâm ở nơi nào.
Thành chính của khu Lục Lâm tên là thành Lục Đô, là một †òa thành bằng sắt thép xây dựng bên trong khu Lục Lâm, cũng giống với chủ thành Vạn Sơn, thành Lục Đô cũng là một cứ điểm quan trọng.
Lấy thực lực của Trương Thác, chạy tới thành Lục Đô chỉ cần dùng thời gian một ngày rưỡi.
Lối kiến trúc bên trong thành Lục Đô không khác chủ thành Vạn Sơn là bao nhiêu, cũng không có bao nhiêu đặc sắc, chỉ là trình độ xanh hóa mạnh hơn chủ thành Vạn Sơn không ít.
Khu Lục Lâm là một khu vực màu mỡ.
Mỗi một khu lớn đều có đặc sắc của nơi đó, cũng sinh ra một vài người dùng cái đó để mưu sinh.
Đặc sắc của khu Vạn Sơn chính là đạo tặc, cho nên có rất nhiều người làm đạo tặc chuyên môn đánh nhau để đổi lấy tiền thưởng.