Mà khu Lục Lâm được trời ưu ái, bên trong rừng cây màu xanh mênh mông vô bờ kia có giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, nghe nói có người đã từng ngắt một cây nấm dại, sau khi ăn, trong nháy mắt đã từ Phú Thần hậu kỳ bước thẳng vào Khống Linh, chuyện này khiến vô số người điên cuồng đi vào trong rừng cây rộng lớn kia để tìm những bảo bối không muốn cho ai biết, cũng không phải tất cả mọi thứ đều là bảo vật, phần lớn vẫn là kịch độc, có quá nhiều người đã chết dưới những thực vật không biết tên kia.
Trong khu Lục Lâm, có không ít chỗ chuyên môn xây dựng theo kiểu thực vật hoang dại, một chỗ lớn nhất trong đó tên là Độc Lâu.
Độc Lâu này chính là do Bách Hiểu Lâu xây dựng, Bách Hiểu Lâu trước đó cũng có quen biết với đảo Ánh Sáng, nhưng cũng không phải là với Trương Thác, mà là từng có một trận chiến với Toàn Cảnh Thiên, cuối cùng bị đánh ra khỏi thành Bắc Hà.
Mục đích lần này của Trương Thác chính là thông qua Bách Hiểu Lâu để liên hệ với tôn chủ Thiên Nhã Trúc.
Thật ra lấy thực lực của Trương Thác, bây giờ đã hoàn toàn có thể đứng ở trên không thành Lục Đô này, hét lớn lên tên của Thiên Nhã Trúc, nhưng Trương Thác cũng không làm như thế, bởi vì bây giờ Trương Thác căn bản không biết rõ bên trong thành Lục Đô này có thú nhân hay không, anh không muốn đánh rắn động cỏ, thú nhân xuất hiện quá đột ngột, nền văn minh tâm trái đất cũng cần thời gian nhất định để giải quyết vấn đề này.
Là một nơi xây dựng theo kiểu thực vật lớn nhất của thành Lục Đô, Độc Lâu nằm ở trung tâm thành Lục Đô, là một kiến trúc đặc biệt cực kì dễ thấy, chính là một cây nấm khổng lồ, được tạo ra từ sắt thép.
Ở trước Độc Lâu có tổng cộng mười sáu cô gái xinh đẹp đứng phục vụ ở cửa, bên trái tám người, bên phải tám người, cực kì hấp dẫn ánh mắt.
Lúc Trương Thác đi đến trước cửa Độc Lâu, đã có người lập tức xông tới.
Độc Lâu là trung tâm giám định lớn nhất thành Lục Đô, nếu một nơi nào đó cực kì lớn, như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người ở xung quanh dựa vào nơi này để sinh tồn.
Ví dụ như bây giờ, không chỉ có một người ra chào đón Trương Thác, một số bọn họ là do nơi giám định khác mời tới, muốn kéo Trương Thác đến nơi giám định giao dịch khác, có vài người thì chào hàng với Trương Thác một số loại thực vật không biết tên mà bọn họ tự hái được, lại còn đặt tên hay cho những thực vật này, cũng đã nghĩ kĩ tác dụng, chỉ chờ đợi cá lớn cắn câu thôi.
Không phải là những người này nhìn thấy ai cũng đều nhiệt tình như vậy, đầu tiên phải là người ở địa khu khác biệt, có khuôn mặt hơn người, là sẽ có khác biệt nhất định ở một vài chỉ tiết đặc biệt, mà vừa nhìn đã biết Trương Thác không phải người ở khu Lục Lâm, bình thường loại người như thế đều là đối tượng để người khác chú ý đến.
Thật ra về điều này, nền văn minh ở đâu cũng đều giống nhau cả, người từ ngoài đến đều sẽ bị “làm thịt”.
Vây quanh Trương Thác, có nam có nữ, có già có trẻ, có người đang chào hàng đồ của mình, có người thì muốn dẫn Trương Thác đi đến chỗ khác, những người này nói liến thoắng, cái gì cũng có thể lôi ra nói được, gì mà ăn được một cây thảo dược sẽ có thể tăng lên một cảnh giới, gì mà có thể tái tạo lại linh căn cả người, đối với cách nói này, Trương Thác tỏ ra chẳng thèm ngó tới, nhưng chỉ có một người khiến Trương Thác chú ý.
Đây là một người phụ nữ nhìn qua hơn hai mươi tuổi, có làn da màu đồng cổ, khuôn mặt xinh xắn, cô ta đứng ở một bên, cũng xông tới, nhưng không giới thiệu đồ của mình cho.
Trương Thác giống như những người còn lại, mặc dù trong †ay của cô ta có cầm một cây thảo dược, nhưng ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên người người khác nhiều hơn, dường như đang nhìn người khác giao lưu với Trương Thác kiểu gì.
“Cô tên là gì?” Trương Thác nhìn về phía cô gái xinh xắn kia.
Cô gái sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng Trương Thác đang hỏi mình, mãi đến khi Trương Thác lên tiếng một lần nữa, cô gái mới mở miệng trả lời, có vẻ hơi lúng túng: “Tôi… Tôi… Tôi tên là Cổ Cơ”
“Cổ Cơ? Tên không tệ” Trương Thác nở nụ cười: “Cô đang cầm cái gì trong tay thế kia? Tôi cảm thấy rất hứng thú”