Chương 2910
Trương Thác xoay người rời đi.
Lúc này, tay chân của Trần Hữu Thừa hoàn toàn bị tách rời, máu băn tung tóe, không có khả năng sống thêm được nữa.
“Không thể! Không thể nào! Làm sao có thể! Làm sao có thể như vậy được!” Trần Thanh Sơn không ngừng lẩm bẩm, giống như một người điên vậy, ông ta không thể tin được, ông †a không thể chấp nhận sự thật này được, ông ta còn cho rằng tất cả những chuyện vừa mới xảy ra không phải là sự thật.
Thiên Nhã Trúc nhìn Trương Thác rời đi, không nói lời nào.
Tuy Thiên Nhã Trúc dùng tường thành gỗ lớn để phong tỏa trận chiến bên trong phủ thành chủ này, nhưng nó vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, rốt cuộc bọn họ đều thấy ma kiếm trong tay Trương Thác vừa rồi, ngay cả khi nó vẫn đang bị ngưng tụ cũng đã khiến cho tất cả mọi người trong thành Lục Đô đều có thể cảm nhận được.
Hôm nay, Trương Thác đã xử lý mọi thứ một cách thỏa đáng.
Trương Thác đã không hề kiêng nể mà ra tay với Trần Hữu Thừa vì hai lý do. Thứ nhất, đối mặt với kẻ địch mạnh, tất cả những thứ phiền nhiễu anh đều có thể giết được, đây là thứ anh muốn cho Thiên Nhã Trúc thấy, cũng như cho toàn bộ các tôn chủ còn lại thấy được. Anh tin rằng tin tức này sẽ được lan ra ngoài sớm thôi.
Thứ hai, Trương Thác muốn bày ra cho Cổ Lực Đơn xem, anh biết rõ Cổ Lực Đơn có thể nhìn thấy.
Sau khi hoàn thành tất cả chuyện này, Trương Thác rời đi, không tiếp tục ở lại thành Lục Đô nữa, lập tức rời khỏi khu Lục Lâm, đi về phía khu Vạn Sơn.
Hiện tại Trương Thác không rõ tin tức mà Cổ Cơ và ông già gửi tới có phải là sự thật hay không, cũng không biết Thú Nhân có thực sự sẽ xâm nhập vào đây hay không, nhưng anh biết rất rõ rằng Cổ Lực Đơn đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu rồi, nếu không thì Hắc Hổ sẽ không xuất hiện làm trò trước toàn thành như vậy.
Lần này Trương Thác rời đi mà không nói cho Thiên Nhã Trúc biết, anh đã bí mật rời đi, bởi vì anh không muốn Cổ Lực Đơn nhìn thấy tung tích của mình nữa, anh muốn thử rời đi, sau đó xem xem Cổ Lực Đơn và Cổ Cơ sẽ phát sinh ra chuyện gì trong khoảng thời gian đó.
Nếu mọi thứ phát triển như lời ông già nói, vậy thì không còn gì tốt hơn được nữa, cuối Thú Nhân cũng sẽ trở về vị trí của chính họ.
Khu Lục Lâm cách khu Vạn Sơn không xa lắm, nếu đi với tốc độ tối đa thì chỉ cần hai ngày là đủ.
Tại trung tâm của bốn khu vực lớn, có một tòa Thánh Thành bỗng nhiên nổi dậy vào hai mươi năm trước, nhảy lên khỏi thế giới tâm Trái Đất, không ai dám động đến tòa Thánh Thành đó.
Trong lúc bay, Trương Thác đảo mắt liếc nhìn Thánh Thành, công trình màu trắng tinh khôi cho người ta cảm giác thiêng liêng, nhưng trong khu vực thiêng liêng này lại có chút quái dị, giống như trong khu vực thiêng liêng này, không có một chút tình người nào vậy, mặc dù chỗ nào cũng tuyệt đẹp, nhưng không thể cảm thấy một chút phồn thịnh nào, nó khiến Trương Thác cảm thấy giống như một tử thành hơn.
Trương Thác cũng không để ý tới tòa Thánh Thành này nữa, hai ngày sau, Trương Thác đến thành chính của khu Vạn Sơn.
Thành chính của khu Vạn Sơn đã từng bị chiếm đóng bởi ba thế lực lớn, học viện Thiên Vũ, Kiếm Cốc và phủ Võ Vương.
Nhưng sau trận chiến giữa thành chính và Hoành Sơn, toàn bộ cấu trúc của thành chính đã hoàn toàn thay đổi. Thế lực mang tên đảo Quảng Minh kia đã hoàn toàn trở thành thế lực mạnh nhất ở thành chính Vạn Sơn. Bây giờ, ở khu Vạn Sơn có rất nhiều người muốn biết thân phận của Hoành Sơn, thân phận này đáng mơ ước hơn cả học viện Thiên Vũ.
Còn đảo Quảng Minh, từ một danh từ, cũng đã trở thành biểu tượng có ý nghĩa, đó chính là sự hùng mạnh! Nó không chỉ hùng mạnh ở khu Vạn Sơn, mà còn ở trên toàn bốn khu vực lớn, chỉ ở dưới thế giới thần thánh thiêng liêng mà thôi!
Trương Thác cũng không ở lại thành chính của khu Vạn Sơn, anh đến Hoành Sơn trước, nhưng không nhận được bất kỳ thông tin gì từ đám người Bạch Trình cả, Trương Thác đi đến cửa thông đạo, anh muốn tìm được miếng lệnh bài mất tích trước khi trở lại mặt đất. Anh linh đã di dời các thông đạo, nhưng Trương Thác cũng không thể tìm được nên cũng không hy vọng gì nhiều, cuối cùng, Trương Thác đi tới chỗ Anh Linh Điện.