Con Rể Quyền Quý

Chương 2911



Chương 2911

“Kỳ lạ” Trương Thác cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lúc trước khi Bạch Giang Nam đưa anh đến Anh Linh Điện, thì nơi này được giấu trong một ngọn núi lớn, lúc này Trương Thác đi dọc theo con đường trong trí nhớ của anh, nhưng anh còn chưa nhìn thấy ngọn núi lớn ở thì anh nhìn thấy một khu đất giữa núi Hoành Sơn trùng điệp đã bị san phẳng, cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ.

Trương Thác nhìn khu đất bằng phẳng trước mặt, trong lòng có cảm giác kỳ quái, cảm giác như mình đang bị người khác bao vây mà không hề hay biết vậy, không phải, mà là anh đang bị mắc kẹt trong một bàn cờ, có quá nhiều sương mù làm mất phương hướng bao phủ trước mặt anh.

Trước mắt Trương Thác đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, dưới ánh sáng trắng có một bóng người lặng lẽ xuất hiện, cơ thể Trương Thác bị chấn động, anh vô thức thốt lên: “Ông già Lục!”

Dưới ánh sáng trắng, có một bóng người lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt già nua khẽ mỉm cười.

Cơ thể Trương Thác theo bản năng lao về phía nơi phát ra ánh sáng trắng kia, lúc này ánh sáng trắng kia không di chuyển nữa, Trương Thác càng ngày càng gần với ánh sáng trắng đó, dáng vẻ của người kia cũng ngày càng hiện lên rõ ràng hơn trong mắt anh.

Khi Trương Thác lại gần, dáng vẻ của người đó hiện lên trước mắt Trương Thác, đây không phải là ảo giác, nhưng lại khiến anh có cảm giác như đang cách xa người đó cả nghìn dặm vậy. Anh đưa tay chạm vào bóng người đó, thậm chí còn có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương, nhưng khi anh đưa tay tới lại không thể cảm nhận được gì cả, bàn tay xuyên thấu qua bóng người kia.

Trên đỉnh đầu Trương Thác hiện ra một đóa hoa sen, xoay tròn.

“Nhóc Trương Thác, đừng ngạc nhiên. Đây chỉ là một ảo ảnh mà thôi” Bóng người kia lên tiếng, ông ấy mặc một bộ quần áo rất giản dị, với mái tóc bạc trắng trên trán đầy những nếp nhăn. Ông ấy đang mỉm cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất không ổn: “Sau khi đóa tiên liên này cảm ứng được, ảo ảnh này sẽ xuất hiện, ừm… giải thích thế nào đây, một thứ tương tự như máy quay đ ĩa vậy, nhưng bây giờ đã được thêm một chút hình ảnh vào. Một số cơ chế kích hoạt đã được thêm vào. Nói chung thì nó cũng không quá khó so với trình độ của khoa học công nghệ”

Trương Thác chậm rãi thu cánh tay về, trong lòng cảm thấy vô cùng lạc lõng, từ nhỏ tới lớn Trương Thác không hề có nơi nào để dựa vào, lúc khó khăn bối rối anh chỉ có thể tự mình lựa chọn, đi được tới bây giờ Trương Thác cũng đã chứng kiến một số chuyện, thậm chí cả thế giới quan của anh cũng đã hoàn toàn thay đổi, Trương Thác rất muốn bây giờ có một người có thể nói cho anh biết tất cả mọi chuyện, anh muốn biết sự thật của rất nhiều chuyện, nhưng tiếc là người đó vẫn chưa xuất hiện.

Ảo ảnh của Lục Giả Hành không thể cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm và hành động của Trương Thác, những cảnh tượng này đã được ghi lại từ trước, chỉ để lại một vài câu nói mà thôi.

“Sở dĩ cậu có thể nhìn thấy tôi như thế này thì chỉ có một lí do duy nhất, Anh Linh điện đã bị người ta di rời đi rồi”

“Ông đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?” Trương Thác vô thức hỏi, nhưng sau khi hỏi xong ảo ảnh kia vẫn không có phản ứng, nó không thể tự trả lời được.

Nhưng ảo ảnh này như đã sớm đoán được vậy, câu nói tiếp theo của ông ấy có thể trả lời thắc mắc của Trương Thác: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi đã nghĩ tới rồi. Tôi rất vui, bởi vì cậu đã trưởng thành mới có thể làm cho những người đó cảm thấy được nguy cơ, nên họ đã lựa chọn dịch chuyển Anh Linh Điện. Bọn họ sợ rằng cậu sẽ thừa kế tất cả nơi này.

Anh Linh Điện chính là báu vật lớn nhất toàn bộ thế giới, ai có thể có Anh Linh Điện trong tay thì người đó có thể kiểm soát được cả thiên hạ, quyền lực đó không phải chuyện đùa đâu, đó là thứ khiến cho bao nhiêu người đã đánh mất chính bản thân mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Năm giữ Anh Linh Điện, cũng như sẽ có được quyền lực đỉnh cao. Đương nhiên, sẽ có người muốn cạnh tranh với cậu, hơn nữa bọn họ còn hiểu biết nhiều hơn cậu, so với cậu càng có ưu thế hơn”

Trương Thác yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.

Ảo ảnh của Lục Giả Hành chần chừ hai giây, thở dài rồi nói tiếp: “Tôi biết, hiện tại trong lòng cậu nhất định đang rất bối rối. Một người biết càng nhiều thì sẽ suy nghĩ càng nhiều về những thứ này. Ban đầu tôi cũng có ý nghĩ giống như cậu, vì vậy tôi sẽ tiếp tục khám phá thế giới. Tôi muốn tìm hiểu lý do tại sao lại như vậy. Mỗi ngày tôi đều tự hỏi bản thân, nhưng không ai có thể nói cho tôi biết cho đến khi gặp được hai người, bố cậu và mẹ cậu”

Cơ thể Trương Thác hơi run lên.