Lạc Thiên Cơ khẽ mỉm cười: “Mọi người, chúng ta đi theo người đó đứng trên đỉnh thế giới chỉ vì chờ đợi ngày đó đến, nói cho tôi biết, mọi người có sợ hay không?”
“Không sợ!” Trong tiếng trả lời đồng thanh của mọi người tràn ngập một loại cảm giác chắc chắn và dứt khoát.
“Không!” Lạc Thiên Cơ lắc đầu: “Mọi người sợ! Không chỉ mọi người sợ mà tôi cũng sợ! Không có ai không sợ chết cả!
Không có ai muốn vĩnh viễn rời đi thế giới này cả! Nhưng vào thời điểm này, sợ hay không sợ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là lần này chúng ta có thể làm được đến mức độ nào. Chiến trường cổ đại đã kết nối, hai nền văn minh lớn sắp hoàn toàn hòa hợp, mà nơi này sẽ biến thành chiến trường cổ đại mới.
Người đó từ lâu đã leo lên phía chân trời, lúc này, người đứng bên cạnh người đó là những người đứng đầu thế giới này, họ đã chiến đấu ở tiền tuyến từ lâu rồi, thế giới thần thánh của chúng ta từ khi thành lập đến nay chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi, mọi người hãy nói cho tôi biết, đó là gì?”
“Giết thần!”
“Đúng, giết thần!” Trên khuôn mặt hoàn hảo của Lạc Thiên Cơ tỏa ra khí phách cao ngất: “Chúng ta sắp sửa theo người đó, đi giết thần!”
Lúc Lạc Thiên Cơ nói đến đây, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Họ tự xưng là cao quý hơn người, họ tự xưng là ngự trị chúng sinh, họ tự xưng là thần, họ muốn đùa bỡn tất cả mọi người ở trong lòng bàn tay, nhưng lại không biết họ chỉ là những kẻ đáng thương mà thôi. Tôi có thể cảm nhận được, cánh cửa kia đã tiết lộ khí tức ra rồi, có người đã phát hiện ra, họ đã đánh hơi được mùi vị của Thần Châu, nhưng vậy thì thế nào?”
Trong nháy mắt cô ta nói ra hai chữ thế nàơ’ thì đột nhiên phía sau Lạc Thiên Cơ hiện lên một vị nữ chiến thần, trên người nữ chiến thân mặc áo giáp vàng cực kì uy phong, chiều cao vượt qua hai trăm mét, khi vị nữ chiến thần này xuất hiện thì tất cả anh linh ở đây đều run rẩy.
Trong tay vị nữ chiến thần này cầm một cây trường thương màu vàng óng.
Lạc Thiên Cơ vung cánh tay lên, cây trường thương trong tay vị nữ chiến thần kia cũng vung lên.
Lạc Thiên Cơ nghiêm giọng nói: “Kẻ nào dám chạm vào Thần Châu, giết “Giết!” Tiếng gầm vang lên, tiếng gầm nặng nề này thậm chí có thể khiến thần kinh của một người ép đến vỡ nát.
Trên mặt Lạc Thiên Cơ hiện lên nụ cười nhỏ, cô ta nhìn bầu trời rồi lẩm bẩm nói: “Xem thời gian thì cũng nên đến rồi”
Một giây… hai giây… mười giây…một phút…
Năm phút đồng hồ trôi qua, một điểm đen trên bầu trời xuất hiện trong tâm mắt của Lạc Thiên Cơ, điểm đen này dùng tốc độ cực nhanh áp sát thế giới thần thánh, khi điểm đen đó hoàn toàn xuất hiện trên bầu trời của tòa Thành Thánh này thì có thể thấy rõ đó là một con quạ đen to lớn, cơ thể của nó vượt qua trăm mét, chỉ nhìn thấy nó thôi cũng khiến người ta có một loại cảm giác chẳng lành nồng đậm.
“Quạ đen ư… ” Lạc Thiên Cơ lạnh lùng cười một tiếng: “Thứ ăn người chết không được xuất hiện ở nơi này của chúng †a, cút đi!”
Trường thương màu vàng óng vung lên, con quạ đen dài trên trăm mét đã bị xé nát chỉ trong nháy mắt.
Máu đen từ trong cơ thể con quạ đen này văng ra tung toé, rơi xuống bên trên Thành Thánh, thứ máu này có tính ăn mòn khiến phần tường thành màu trắng phát ra tiếng “xì xì” vang vọng, nơi bị máu đen rơi xuống đều bị ăn mòn.
Bầu trời trong nháy mắt trở nên âm u, mặt trời đang toả ra ánh sáng bị những điểm đen lúc nha lúc nhúc che đậy, vô số quạ đen bay tới từ trên bầu trời.
Trong nền văn minh nhân loại có một lời đồn rằng quạ đen đại diện cho một ẩn số, tất cả những người nhìn thấy quạ đen sẽ không sống quá một năm, cho dù họ có mạnh mẽ đến đâu cũng đều như vậy.
Lời đồn này luôn tồn tại như vậy, nhưng không ai biết con quạ đen trông như thế nào.
Nhưng Lạc Thiên Cơ hiểu rằng cái gọi là con quạ đen chỉ là một công cụ để nhóm người kia dò đường mà thôi, những người đã nhìn thấy quạ đen đều là con mồi mà những người đó nhắm tới và đương nhiên họ sẽ không sống quá một năm.