Con Rể Quyền Quý

Chương 2997



Chương 2997

Chỉ có Trương Thác, Triệu Chính Khải, Lam Vân Dương vẫn có thể tiếp tục duy trì đến cùng tiếp tục giao chiến với đám Thú Nhân đó.

Nhìn thấy Lâm Ngữ Lam ngã trên mặt đất, một tên Thú Nhân nở nụ cười gian ác bước về phía cô, trong mắt bọn chúng cô chỉ giống như một món điểm tâm ngon lành mà thôi.

Tên đó đưa đôi bàn tay lớn tóm lấy Lâm Ngữ Lam, lúc này cô hoàn toàn không còn bất cứ sức lực nào để phản kháng, nhìn thấy Trương Thác đang chiến đấu với lũ Thú Nhân khác chỉ cách cô khoảng mười mét, nhưng Lâm Ngữ Lam không hề nói gì cả, bởi vì lúc này cô không muốn làm phiền anh.

Có những lúc tình yêu sẽ biến con người ta trở nên hèn mọn, ngu dại hơn.

Khi bị tên Thú Nhân đó bắt lại, trong lòng Lâm Ngữ Lam chỉ có một suy nghĩ.

“Có lẽ đây chính là chiến tranh”

Cô thì thào nói, rồi nhắm mắt lại .

“Bịch!”

Mặt Lâm Ngữ Lam nóng bừng lên, khi cô mở mắt thì phát hiện ra đầu của tên Thú Nhân đó đã bị rơi xuống bên cạnh, cả người sau đó ngã thẳng xuống đất, lộ ra bóng lưng của Trương Thác.

Anh bước tới ôm lấy Lâm Ngữ Lam, nhẹ nhàng nói: “Bà xã, tên Thú Nhân đó muốn lấy mạng của em sao, lẽ nào bọn họ không biết rằng, em chính là tất cả của anh”

Trong bóng tối, giọng nói ấm áp của nah truyền đến bên tai cô, cho dù những vết máu trên người anh đã đông lại, lưỡi dao trong tay anh đã quản lại, mọi thứ xung quanh đều nồng nặc mùi máu, nhưng lời nói này của anh đã chạm tới trái tim cô.

Dường như lúc này, mùi máu tanh cùng với sự ấm áp của anh hòa vào nhau một cách rất hoàn hảo.

“Ông xã, em khiến anh phải lo lắng rồi” Khi cánh lấy lại được một chút cảm giác, Lâm Ngữ Lam nén nỗi đau lại, miễn cưỡng nhặt khẩu súng lên.

“Em đúng là dũng cảm” Trương Thác xoa xoa đầu cô nói.

“Anh ở phía trước đợi em”

“Ừm” Cô gật đầu, ánh mắt cực kỳ kiên quyết “Ông xã, em sẽ cố gắng để đuổi kịp anh”

Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam, rồi đột nhiên rút thanh đao bên người phi thẳng về phía ấn đường của tên Thú Nhân, tên đó lập tức quỳ rạp xuống đất, chết ngay tại chỗ. Khoảnh khắc ấy khiến Lâm Ngữ Lam phải thừa nhận rằng cô đã chìm đắm vào thế giới của người đàn ông này mất rồi.

Thời gian dần trôi, trận chiến ngày càng gay cấn.

Tại phía sau cùng đội quân Thú Nhân, Cổ Lực Đơn cưỡi trên lưng Hắc Hổ, nhìn trận chiến trước mắt, vẻ mặt lặng im như mặt nước, không nhìn ra bất kỳ tin tức gì.

“Các anh em nhà họ Đinh, xông lên cho tôi! Người nào dám rút lui, đừng nhận là người nhà họ Đinh!”

Vũ khí trong tay Đinh Quý đã bị gãy, anh ta vung nắm đấm, đánh tới một Thú Nhân. Nhưng năm đấm của anh ta không thể làm cho Thú Nhân đau đớn một chút nào, bởi vì làn da của Thú Nhân còn cứng rắn hơn bao cát.

“Là người Đông Hòa, mặc kệ trước kia thế nào, cứ xông lên phía trước, quốc gia ở sau lưng chúng taI”

“Các chiến sĩ của nước Tự Do, đừng để người khác coi thường chúng ta, lên!”

“Xung phong!”

Mệnh lệnh cấp trên đã đưa ra, trong lòng mỗi người lúc này không còn sót lại chút sợ hãi gì nữa, đều dốc lòng tin tưởng.

Trong chiến tranh, mạng người chỉ là một con số mà thôi.

Triệu Chính Khải phì phò thở dốc, thể lực của ông ta đã bị bào mòn quá nhiều.

Lam Vân Dương cũng giống như thế, động tác của ông ta đã trở nên chậm chạp hơn trước.

“Cuồng Si!” Trương Thác hét lớn một tiếng.