Chương 2998
Thân mình Cuồng Si như một tòa tháp sắt từ trên trời đáp xuống chăn trước mặt Trương Thác. Một Thú Nhân đang lao tới bị Cuồng Si một đấm đánh bay. Đây chính là điểm khủng bố của những chiến sĩ luyện thể, không cần dựa vào lực bên ngoài mà chỉ dựa vào lực trong cơ thể mình. Bản thân bọn họ chính là vũ khí mạnh nhất.
Từ lúc bắt đầu trận chiến, số lượng Thú Nhân chết trong tay Cuồng Si đếm không xuể.
“Mở một lối đi cho tôi!” Trương Thác gấp gáp nhìn chằm chằm đội quân Thú Nhân phía trước: “Tôi muốn gặp Cổ Lực Đơn!”
“Tuân lệnh!” Cuồng Si gật đầu, sau đó nhanh chóng đi về phía đội quân Thú Nhân.
Ở trước mặt đội quân Thú Nhân, Cưồng Sỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến, nhưng không có một Thú Nhân nào có thể ngăn cản bước chân của ông ta. Cuồng Sỉ giống như một thanh đao sắc nhọn, xé toang trận địa của đội quân Thú Nhân.
Tất cả Thú Nhân lao vào Cuồng Si đều ngã xuống hai bên, ở nơi này Cuồng Sỉ hoàn toàn áp đảo tất cả.
Trương Thác yên lặng theo sau lưng Cuồng Sỉ tiến vào bên trong đội quân Thú Nhân, đánh giết tạo ra một con đường, nhưng đường lui của bọn họ bị Thú Nhân vây kín ngay lập tức.
Trận chiến vẫn tiếp diễn, mỗi một thế lực lại có một phương pháp chiến đấu riêng.
Cửu Cục hành động theo nhóm.
Phản Tổ Minh chiến đấu dữ dội bằng móng vuốt sắc bén, nếu như bị bẻ gãy thì lại dùng răng nanh cắn Thú Nhân.
Nước Tự Do dùng áo giáp nặng nề để chống đỡ được từng đòn của Thú Nhân. Bọn họ không có vũ khí, dùng thân thể chiến đấu với Thú Nhân.
Tiếng kêu giết rung trời.
Nhưng trái lại, có một thế lực lại cho người ta cảm giác kỳ dị. Ở nơi đó không hề có một âm thanh nào phát ra, dù có bị trúng đòn nghiêm trọng đến đâu bọn họ cũng không kêu lên một tiếng, chỉ yên lặng chịu đựng, đối mặt với công kích của Thú Nhân. Bọn họ xoay xở di chuyển tựa như là đang biểu diễn một vở kịch câm không hề có tiếng động, mà trong vở kịch câm này hoặc là bọn họ ngã xuống đất, vĩnh viễn ở lại nơi này hoặc là Thú Nhân ngã xuống, ở lại đây mãi mãi.
Thế lực này đeo mặt nạ quỷ màu đen, gọi là Địa ngục hành giả, hành động im ăng, nhưng trong im lặng tràn ngập sát khí, không thua kém chút nào.
Đây là một trận chiến đấu tập hợp những người tài giỏi nhất trên toàn thế giới.
Nhưng cho dù là những người tài giỏi nhất, ở trước mặt Thú Nhân cũng chỉ bình thường.
Vũ khí cận chiến bị hỏng liên tiếp, lợi thế của loài người mất dần đi.
Bên trong đám Thú Nhân, hai người Trương Thác và Cuồng Si dần dần tiến sâu. Bọn họ nhằm đến phía sau đám Thú Nhân, ở nơi đó có một con Hắc Hổ uy phong lẫm liệt, màu lông đen bóng lên một tầng hào quang. Cổ Lực Đơn cưỡi trên lưng Hắc Hổ, bỗng nhiên lên tiếng: “Không cần ngăn cản, các người không ngăn được anh ta đâu, tránh ra đi!”
Đám Thú Nhân ở giữa nhường ra một lối đi cho Trương Thác và Cuồng Si, hai người còn chưa cao tới bắp chân của Thú Nhân.
Thú Nhân cao lớn ở hai bên chòng chọc nhìn vào Trương Thác.
Còn Cổ Lực Đơn thì nhảy từ trên người Hắc Hổ xuống, ở trên cao nhìn xuống Trương Thác.
“Anh Trương thứ lỗi, hiện tại tôi không có cách nào biến thành hình dạng như anh được” Cổ Lực Đơn cười, sau khi nói xong lại cực kỳ kiêng kị liếc mắt nhìn qua Cuồng Sỉ.
Trương Thác nhìn chằm chằm vào Cổ Lực Đơn, lên tiếng nói: “Bây giờ như thế này là kết quả anh mong muốn phải không, anh thật sự nghĩ là anh có thể đánh thắng chúng tôi à?”
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi” Cổ Lực Đơn tràn đầy lòng tin trả lời.
Trương Thác lắc đầu: “Tôi không biết số lượng Thú Nhân các anh bao nhiêu, nhưng tôi có thể nói cho anh một vài điều như này, loài người chúng tôi có không dưới bảy tỷ người, cho dù là lấy thịt đè người thì cũng có thể đè chết chiến sĩ Thú Nhân của anh”