Có thể thấy rằng vẻ mặt của Khương Phát Thần trắng bệch và việc thúc giục Địa Giang Đồ có thể nói là một gánh nặng rất lớn đối với ông ta.
“Giữa chúng ta thì cần gì phải nói lời cảm ơn. Tôi chỉ làm những gì bản thân nên làm mà thôi. So với các người đang chiến đấu ở phía trước thì những gì mà tôi đã làm đều không đáng kể” Khương Phát Thần nói.
Triệu Chính Khải gật đầu, sau đó nhìn Cơ Thịnh Nhân và Bạch Phi Vân ở bên cạnh Khương Phát Thần. Ba người họ là lá chắn cuối cùng của loài người trên chiến trường và cũng là vũ khí mạnh nhất. Vào thời điểm không thể sử dụng khí, sự tồn tại của tổ binh giống như một loại BUG.
Quân đội loài người đã rời khỏi chiến trường cổ xưa và nghỉ ngơi ở châu Nam Cực. Trong lều vải chính đã mất đi rất nhiều người.
“Báo cáo thiệt hại của trận chiến đi” Triệu Chính Khải băng bó vết thương trên cánh tay.
Cánh tay của Lâm Ngữ Lam cũng bị băng rất dày. Lúc đầu còn có người thấy ngứa mắt Lâm Ngữ Lam vì dù sao với vẻ ngoài và thân phận của Lâm Ngữ Lam thì dường như không có khả năng gánh vác nhiệm vụ quan trọng. Nhưng hiện tại, không ai còn có suy nghĩ như vậy nữa. Lâm Ngữ Lam đã dùng hành động của mình để chứng minh rằng cô là Lâm Ngữ Lam mà không chỉ là vợ của Trương Thác.
Sài Vạn Hoành gật đầu: “Ước tính ban đầu cho biết số người thiệt mạng trong trận chiến là hơn bảy mươi nghìn người, với mười sáu nghìn người bị thương nặng và hai trăm bốn mươi nghìn người bị thương nhẹ”
Ước tình này được đưa ra, mọi người trong lều lớn đều hít một hơi khí lạnh. Đây không phải là trận chiến với vũ khí nóng mà là với vũ khí lạnh đấy. Rốt cuộc có bao nhiêu dao chém tới tấp vào bảy mươi nghìn người vậy chứ?
Vẻ mặt Triệu Chính Khải vô cùng lo lắng, bảy mươi nghìn người này không chỉ là chiến sĩ mà còn là con cái trong gia đình, là báu vật trong lòng của bố mẹ. Lúc này, bọn họ đã vĩnh viễn ở lại trên chiến trường này.
Có người luôn miệng kêu gào rằng muốn thế giới hỗn loạn, nhưng họ không biết rằng khi nhìn thấy dao kiếm tiến vào người, đôi chân của họ sẽ như mềm nhũn ra và chiến tranh là sư tàn khốc có thể bón nát trái tim con người.
Trong tình hình hiện tại trên chiến trường, tộc thú nhân có lợi thế tuyệt đối, và sự hỗ trợ lớn nhất của loài người chính là tổ khí.
Các báo cáo thương vong chính xác đang được lần lượt báo cáo, vẻ mặt của Triệu Chính Khải và những người khác càng ngày càng xấu xí.
Tương tự, trong trận chiến này, họ cũng hiểu rõ một lần nữa sức mạnh chiến đấu của tộc thú nhân. Mặc dù xét về sức mạnh của từng chiến sĩ thì đã có thể đối phó với tộc thú nhân tốt hơn so với trước đây, nhưng con người thiếu công cụ để giết thú nhân đã giảm đi quá nhiều thiệt hại cho bọn chúng.
Nếu không có tổ khí bảo vệ thì rất có thể hôm nay loài người đã bị tộc thú nhân giết chết.
“Thật ra chúng ta cũng có những lợi thế nhất định” Lam Vân Dương đột nhiên nói: “Chúng ta bị ảnh hưởng bởi năng lượng ở chiến trường cổ xưa và tộc thú nhân cũng như vậy.
Hiện tại tộc thú nhân chiếm giữ những vị trí trên cao nên bọn họ hoàn toàn sẽ không từ bỏ vị trí đó. Điều này cho thấy rằng họ vẫn phải duy trì một số lượng chiến sĩ nhất định trên chiến trường cổ xưa. Còn chúng ta thì khác, chúng ta có thể rút lui bất cứ lúc nào để nghỉ ngơi và lấy lại sức. “
“Tôi đang nghĩ, nếu chúng ta hoàn toàn có thể rút lui còn bọn họ lại ở bên trong thì chúng ta có thể trực tiếp tấn công chúng bằng hạt nhân không?” Có người nêu ra quan điểm này.
“Muốn chết à” Cá mập điên cười lạnh một tiếng: “Năng lượng trong chiến trường cổ xưa là hỗn tạp và bây giờ hai đại lục liên kết với nhau. Nếu các người làm nổ năng lượng hỗn tạp trong chiến trường cổ xưa thì tin tôi đi, không ai muốn nhìn thấy kết quả đó đâu và không cần thú nhân xuất hiện thì thế giới này sẽ bị hủy diệt một phần ba”