Sài Vạn Hoành cười khổ: “Phương pháp này đã nghĩ ra từ lâu rồi và nó hoàn toàn không thể làm được. Năng lượng của chiến trường cổ xưa này đã ảnh hưởng đến thế giới của chúng †a rồi. Không biết mọi người có phát hiện ra rằng các sông băng ở xung quanh chúng ta đang bắt đầu tan chảy hay không? Năng lượng của chiến trường cổ xưa đã bị rò rỉ ra bên ngoài và tôi có thể đảm bảo rằng một khi chúng ta làm điều gì đó khác thường thì năng lượng của chiến trường cổ xưa sẽ hoàn toàn bị thoát ra ngoài. Khí đó, chúng ta lập tức xong đời.”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là trì hoãn tộc thú nhân nên hãy chờ đợi đi” Lam Vân Dương nhìn ra bên ngoài lều lớn: “Chờ cậu ta trở về”
Chờ cậu ta trở về…
Hiện tại, mọi hy vọng đều đổ hết lên một người, nếu anh có thể mang được tổ khí về thì sẽ trở thành bước ngoặt lớn nhất của loài người. Nhưng rốt cuộc khi nào anh có thể trở lại thì không ai biết và cũng không có ai thúc giục anh, bởi vì lúc này trong lòng mọi người đều hiểu rằng tất cả đều đang cố gắng hết mình để hoàn thành một mục tiêu.
“Đến đây, tập hợp!” Triệu Chính Khải đứng dậy và dập tắt điếu thuốc trong miệng.
Ma trận vuông lại được xếp thành một lần nữa, các lá cờ tung bay trên không trung và một lực lượng lớn lại tiến vào trong chiến trường cổ xưa. Những xác chết dày đặc với máu chảy thành sông bị bao phủ trong sương mù.
Hai ngày nay, trận chiến chém giết này cứ thế trôi qua và mỗi phút mỗi giây đều có sinh mệnh biến mất.
Ở Đông Hòa, trong một ngôi làng miền núi xa xôi.
Trương Thác đeo cái túi trên lưng và giãm lên con đường lầy lội. Cái túi phía sau so với lúc trước còn lớn hơn, rõ ràng là đã thu hoạch được thêm một số tổ binh nữa.
Trương Thác đi cũng không nhanh, nhưng lại rất có có quy luật. Hô hấp của anh bắt đầu lên xuống theo từng chuyển động của bước chân.
Ở trước mặt Trương Thác, có một cô bé đang quỳ xuống đất và không ngừng dập đầu với anh.
Cô bé chỉ mới sáu, bảy tuổi, đôi mắt sưng đỏ vì khóc và vầng trán nhãn nhụi ban đầu đã hoàn toàn bị bầm tím.
Trương Thác nhìn về phía cô bé, bước chân của anh không có dừng lại một chút nào và thậm chí còn không có nhìn về phía sau cô bé. Người phụ nữ nhìn anh với sắc mặt trắng bệch, đối với Trương Thác bây giờ thì anh chỉ cần giúp đỡ một chút và dành ra hơn mười phút là có thể cứu sống cô ta.
“Chú ơi, cháu cầu xin chú”
Bé gái liên tục dập đầu, máu từ trên trán chảy xuống khiến người xem không kìm được mà cảm thấy xót xa.
Nhưng Trương Thác cứ đi qua trước mặt cô bé giống như anh không nhìn thấy cái gì vậy.
Khoảnh khắc Trương Thác đi qua cô bé, thế giới trước mặt anh hoàn toàn thay đổi, bùn đất dưới chân đã biến thành nham thạch và cô bé khiến cho người nhìn cảm thấy đáng thương kia biến thành một tia sáng nhỏ trong chớp mắt rồi biến mất. Ở trước mắt Trương Thác, mọi thứ tối đen như mực và trong màn đen tối này, có chín bộ xương của trẻ con đang nằm rải rác xung quanh.
“Ông già Lục à, hóa ra tôi chưa từng đi ra khỏi chỗ này”
Trương Thác cảm nhận được sức nặng của túi hàng ở phía sau mình. Khi anh mở túi hàng ra, tất cả những thứ ban đầu chứa trong túi hàng đều biến mất và những gì còn lại chỉ là những viên đá vụn.
Trương Thác ném những thứ này một cách tùy tiện, và thứ duy nhất thật sự ở phía sau anh là cái lưỡi liềm đen như mực.
“Thời điểm trở lại cửa động là tôi đã ở trong ảo ảnh rồi đúng không? Mấy ngày nay, ông để cho tôi trải qua sự tuyệt vọng, lại để cho tôi lại trở nên lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn.
Thật ra tất cả mọi thứ ở trong ảo ảnh đều là những thứ tôi sợ hãi đúng không? “