Chương 3036
Đoạn Vân Long và đạo sĩ Ngọc Hư xuất hiện ở trước mặt đội quân thú nhân, và cả ba bên đều có mục tiêu riêng của mình Điều mà Cổ Lực Đơn muốn làm không có gì ngoài khiến cho đội quân trấn áp biên giới, trực tiếp giết lên bề mặt Trái Đất và tìm được Cổ Cơ.
Còn thứ mà Đoạn Vân Long muốn chính là Anh Linh Lệnh và tính mạng của Trương Thác.
Về chuyện này, đạo sĩ Ngọc Hư và Đoạn Vân Long có suy nghĩ giống nhau. Điều bọn họ muốn chính là tính mạng của Trương Thác.
Ba bên đều đồng lòng với nhau.
Đạo sĩ Ngọc Hư thản nhiên nói rằng bọn họ có thể thống trị tình hình trên chiến trường với loài người và tạo cơ hội cho đội quân thú nhân đi ra, nhưng thú nhân phải đồng ý rằng ngay cả khi họ chiếm được tâm trái đất rồi thì cũng không thể can thiệp vào chuyện của đạo sĩ Ngọc Hư.
Đối với yêu cầu như vậy, Cổ Lực Đơn đương nhiên là đồng ý cả hai tay, và anh ta hoàn toàn không tìm ra lý do để từ chối vào lúc này.
“Anh Linh Điện của tôi không muốn bất cứ thứ gì cả, chỉ cần tính mạng của Trương Thác, và anh linh lệnh trong tay anh ta. Còn tộc thú nhân tàn sát bừa bãi như thế nào thì đều không liên quan gì đến chúng tôi!” Đoạn Vân Long nói.
“Được, Anh Linh Điện của các người và đạo sĩ Ngọc Hư sẽ mãi mãi là bạn của tộc thú nhân của tôi, ha ha hat” Cổ Lực Đơn cười lớn.
Ba bên đã đạt được sự hợp tác ở trong ma trận vuông của tộc thú nhân.
Bên trong chiến trường cổ xưa.
Loài người chiếm giữ vị trí trên cao, đồng nghĩa với việc bọn họ không còn có thể rút khỏi chiến trường cổ xưa bất cứ lúc nào để nghỉ ngơi như trước nữa. Bọn họ chỉ có thể chịu đựng áp lực ở trong chiến trường cổ xưa tràn đầy năng lượng này. Trên bàn tay và khuôn mặt của họ đều có thể xuất hiện vết thương bất cứ lúc nào, và họ cũng đã quen với việc này rồi.
Sương mù dày đặc ở trong chiến trường cổ xưa càng ngày càng mờ nhạt. Cuồng Sỉ nói cho mọi người biết đây là quy tắc đã gần hoàn thiện của chiến trường cổ xưa và nếu không có chuyện gì khác thì sương mù dày đặc này sẽ biến mất trong vòng năm tiếng đồng nữa.
Thật ra khi Cuồng Sỉ nói với mọi người thời gian sương mù dày đặc biến mất là đã tiết lộ một tin tức khác. Đó là trong vòng năm tiếng đồng hồ này, tộc thú nhân chắc chắn sẽ phát động một cuộc tấn công nữa. Rõ ràng là cuộc tấn công vào thời điểm khi sương mù bao phủ sẽ tốt hơn nhiều so với khi sương mù biến mất và bầu trời quang đãng cho dù phía loài người đã có đề phòng, Bức tường chăn khổng lồ ngăn cách giữa tộc thú nhân và đội quân loài người đã bị thu hẹp lại rất nhiều, Bạch Phi Vân có thể chống đỡ được lâu như vậy, đối với ông ta mà nói thì đã hơi quá tải rồi. Ông ta ngồi xếp bằng ở đó, nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt. Sau lưng đã ướt đãm mồ hôi và hai bên khuôn mặt chảy ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu. Có thể thấy rằng Bạch Phi Vân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Mọi người hãy chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo” Triệu Chính Khải đứng dậy và nhìn về phía bức tường đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước.
Các tướng sĩ còn lại tự lập thành đội từng đội một và đứng trong ma trận vuông của riêng họ. Bọn họ có thể giơ vũ khí trong tay mình lên bất cứ lúc nào và ngắm chúng về phía kẻ thù.
“Chiến tranh” Triệu Chính Khải nói: “Không biết khi nào trận chiến này mới kết thúc nữa”
“Tổng chỉ huy” Người đứng đầu nhà họ Đinh là Đinh Kiến Trung đi đến bên cạnh Triệu Chính Khải: “Khi nào chiến tranh kết thúc thì chúng tôi không biết. Tất cả chúng tôi chỉ hiểu rõ một điều. Mọi người, hãy nói cho tổng chỉ huy đi! “
Giọng của Đinh Kiếm Trung rất lớn, khi ông ta vừa dứt lời thì toàn bộ chiến trường đồng thanh đáp lại.
“Chỉ cần một ngày quân xâm lược chưa hoàn toàn bị tiêu diệt thì chúng tôi sẽ không bao giờ trở về quê hương của mình!”
Vài lời ngắn gọn nhưng lại thể hiện một niềm tin vô cùng vững chắc và một quyết tâm sẵn sàng hy sinh.
Triệu Chính Khải đột nhiên nở nụ cười và ông ta cười rất to.