Chương 3051
Phía trận thế của nhân loại, mọi người đều biết đã không còn đường lui, ai ai cũng đã chuẩn bị xong tâm thái liều hết mình rồi.
“Nhà họ Đinh tôi tuy vong, nhưng hồn vẫn trường tồn!”
Đinh Kiếm Trung gào lên, ông ta chém đầu của một thú nhân, nhưng giây tiếp theo thì bị một thú nhân khác đập đầu ra thành nhiều mảnh.
“Gia chủ!” Người nhà họ Đinh thấy thế gào lên.
“Ta giết các người!” Hai mắt Đinh Quý đỏ hoe, liên tục vung kiếm chém tới, nhưng lại bị một thú nhân chưởng vào bụng, cả người bay ngược trở lại, gãy vài cái xương sườn.
Vô số mặt nạ quỷ màu đen nằm rải rác trên mặt đất, những hành giả địa ngục này ẩn hiện bất thường, cho dù chết đi, cũng vô cùng lặng lẽ, bọn họ giống như chưa từng xuất hiện ở thế giới này vậy, rất giống như vừa đến từ địa ngục, bọn họ đeo mặt nạ, không ai biết được thân phận thật của họ, những gì mà họ làm đều hóa thành ba chữ, đảo ánh sáng!
Đông Phương, nhà họ Tân, nhà họ Chúc, nhà họ Cơ, nhà họ Bạch, nhà họ Khương…
Những thành viên của cổ võ thế gia này đều đang giảm đi với tốc độ rất nhanh.
Trong cuộc chiến tranh, cái gọi là thương vong chỉ là một con số mà thôi.
“Không chống đỡ nổi nữa!” Có người gào lên.
“Không chống nổi cũng phải chống, phía sau chúng ta, là gia đình của chúng ta, là vợ con chúng ta, không thể để đám quái vật này tiến vào thế giới của chúng ta được!”
“Đúng vậy, liều thôi!”
“Chết có là gì?”
Trống chiến vang lên, nhiệt huyết bùng nổ, tại thời điểm này, sự sống và cái chết cũng chỉ là một khái niệm, những gì mà họ đang nghĩ trong lòng, không phải là làm sao để sống tiếp, mà là trước khi chết, còn có thể vung ra được bao nhiêu nhát đao.
Một con thú nhân đang từ từ ngã xuống trước mặt Triệu Chính Khải.
Thanh đao trong tay Triệu Chính Khải, đã bị xoắn lại từ lâu.
Khi thú nhân đó ngã xuống, để lộ ra thân ảnh của Triệu Chính Khải, ông ta nửa quỳ trên mặt đất, hơi thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, lúc đứng dậy, cơ thể không ngừng chao đảo, nếu không phải có Lam Vân Dương bên cạnh dìu ông ta, Triệu Chính Khải e là đã không đứng dậy nỗi nữa rồi.
Còn Cung Diệp Vấn đạo nhân thì vẫn đứng ở đó, mỉm cười lạnh lùng nhìn hai người họ.
“Có thuốc không” Triệu Chính Khải lên tiếng.
“Ông nói xem?” Lam Vân Dương cười khổ.
“Muốn hút một điếu” Triệu Chính Khải sờ khắp người, chỉ mò được một hộp thuốc lá đã trống rỗng, ông ta đưa hộp thuốc lên mũi ngửi, ánh mắt mơ màng hít thật sâu một hơi, sau đó thở dài nói: “Xem ra, hôm nay tôi chắc chắn không thể nhắm mắt được rồi, người muốn giết không giết được, ngay cả thuốc, muốn hút cũng không có mà hút”
“Không nhất thiết” Lam Vân Dương lắc đầu: “Với sức mạnh của hai chúng ta, chắc chắn có thể biến thành hồn thiêng, nói không chừng có thể trùng sinh ở chiến trường cổ này”
“Thế phải để lão khốn kiếp kia có thể sống tới lúc đó mới được” Triệu Chính Khải ném hộp thuốc trong ta đi, ánh mắt trầm xuống: “Bọn chúng tới rồi”
Hơn mười con thú nhân đang bao vây bốn phương tám hướng hai người, mặc lớp giáp trụ tinh xảo, trong tay cầm lưỡi đao sắc bén, xông về phía hai người.