Chương 3064
Lúc này, quân đội thú nhân cũng đã sớm rút lui. Trước mặt hai mươi tổ binh như thế mà vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu thì không phải là đang tự sát sao?
Không thể như thế!
Phần lớn những thú nhân chết dưới những tổ binh này, ngay cả hài cốt cũng không thấy.
Có một luồng khí đang sôi trào trên người Trương Thác, lúc luồng khí đen này truyền tới bên cạnh Triệu Chính Khải, ông †a cảm thấy vô cùng khó chịu.
Triệu Chinh Khải vừa định trút hết sự khó chịu này, ông ta nhanh chóng nhận ra bản thân mình đã bị luồng khí đen của Trương Thác ảnh hưởng, ông ta vội vàng lên tiếng mắng Đoạn Vân Long: “Trương Thác vốn là người thừa kế của Anh Linh Điện, sao ông cứ u mê không tỉnh mãi như thế?”
“Người thừa kế của Anh Linh Điện?” Đoạn Vân Long cười nhạt: “Cậu ta mà xứng sao?”
“Cậu ấy chính là đệ tử duy nhất của Lục Giả Hành”
“Tôi khinh! Lục Giả Hành sao?” Ánh mắt Đoạn Vân Long hiện lên vẻ khinh thường: “Nếu không phải do ông ta thì sao Anh Linh Điện lại rơi vào trạng thái như bây giờ? Tất cả mọi thứ đều do chính Lục Giả Hành gây nên. Trương Thác, cậu cho rằng ông ta chính là người thừa kế sao? Cậu cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi. Giống như bây giờ này, tôi đang ở ngay dưới đao của cậu mà cậu còn không dám làm gì tôi. Cậu đang sợ gì? Sợ vợ mình sẽ chết sao? Thật ra thì cô ta đã chết từ lâu rồi! Tôi đã tận mắt chứng kiến đất Luồng ánh sáng màu đen kia nhanh chóng bao trùm khắp khuôn mặt của Trương Thác, anh nhấc tay giơ cây lưỡi hái lên.
“Đương nhiên là tôi biết.” Lúc này hai tay Đoạn Vân Long bắt đầu phát lực, đẩy bàn chân của Trương Thác đang đặt trên ngực mình ra. Sau đó cả người ông ta nhanh chóng đi về phía mà đội quân thú nhân rút lui.
Lưỡi hái trong tay Trương Thác đột nhiên tăng lên.
“Đừng!” Triệu Chính Khải vội vàng la lên, ông ta có thể đoán được tiếp theo Trương Thác sẽ làm gì.
Thế nhưng Trương Thác bây giờ làm gì còn tâm tư để tâm đến những lời Triệu Chính Khải nói, lúc này đường vân màu đen kia đã trải rộng khắp toàn thân anh, đây chính là triệu chứng xảy ra khi mặt tối của Trương Thác xuất hiện hoàn toàn.
Anh giơ cao lưỡi hái màu đen, đưa mắt nhìn bóng người đang trốn của Đoạn Vân Long sau đó nhanh chóng vung tay ra.
Lưỡi hái to lớn màu đang càn quét về phía đám người đang bỏ trốn, ánh sáng hình lưỡi liềm kia vốn chỉ có độ cao khoảng mười mét thế nhưng khoảng cách được kéo dài cho đến tận chỗ của đội quân thú nhân. Chiều dài đó đã lên tới độ cao ba trăm mét!
Ánh trăng khuyết cao ba trăm mét kia quét ngang qua đội quân thú nhân, khi ánh sáng màu đen kia tiếp xúc với mấy tên thú nhân, tất cả những con thú nhân kia đều đứng im tại chỗ, giữ nguyên tư thế. Sau khi ánh sáng màu đen lướt qua hoàn toàn, những con thú nhân đang đứng bất động kia đều bị cắt làm đôi. Nửa người trên và nửa người dưới đứt ra làm đôi, máu tươi phun ra đầy đất, hơn mấy ngàn chiến sĩ đã chết dưới luồng ánh sáng trăng khuyết này!
Mấy ngàn người bị chém cùng một lúc như thế, cho dù đang ở trên chiến trường thì vẫn vô cùng khủng khiếp.
Ngay cả đội quân nhân tộc cũng rơi vào trạng thái yên lặng.
Cổ Lực Đơn đang rời đi cũng đột ngột dừng lại, anh ta nhìn ra phía sau lưng, cảnh tượng những chiến sĩ đồng loạt ngã xuống cùng một lúc như thế khiến vành mắt Cổ Lực Đơn sắp nứt ra.
“Trương Thác!” Cổ Lực Đơn rống to, trong tiếng gào thét tràn đầy sự tức giận.
Còn Đoạn Vân Long lúc này đã sớm trốn vào trong đại quân thú nhân, ánh sáng trăng khuyết màu đen kia không hề khiến ông ta bị thương. Việc mà ông ta muốn làm chỉ đơn giản là chọc giận Trương Thác sau đó tìm cơ hội chạy trốn. Kẻ gây họa này bây giờ nghĩ lại thì dường như Trương Thác phải giải quyết chuyện của thú nhân trước.