Con Rể Quyền Quý

Chương 3065



Chương 3065

Nhát chém này của Trương Thác khiến hơn mấy ngàn thú nhân phải bỏ mạng, đồng thời cũng khiến cho người chuẩn bị rút lui khỏi đó là Cổ Lực Đơn cũng đã đứng lại.

Sau khi nhìn thấy hết những chuyện này, Trương Thác lại giơ lưỡi hái của mình, xoay vòng trong tay mình.

“Trương Thác, anh vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa!”

Cổ Lực Đơn hét lên.

“Đừng có làm bộ làm tịch nữa” Trương Thác cười lạnh một tiếng: “Anh cũng có một phần trong việc động tay động chân với vợ tôi đấy”

“Tôi thừa nhận tôi có tham dự trong đó, thế nhưng tôi không có ra tay giết chết cô ấy” Cổ Lực Đơn lên tiếng giải thích.

“Tham dự cũng đủ rồi” Ánh mắt Trương Thác quét một vòng: “Những người có liên quan tới chuyện này, không một người nào có thể sống nổi”

Cổ Lực Đơn hít một hơi thật sâu: “Trương Thác, tôi không muốn giao chiến với các người. Không phải tôi sợ các người, mùi vị trên người anh khiến tôi nghĩ tới một số chuyện.

Vì thế ngay từ lúc bắt đầu tôi chưa từng xem anh là địch”

“Cách tiếp cận của anh đã là kẻ thù của tôi” Một lưỡi hái màu đen khổng lồ hình thành trên đỉnh đầu của Trương Thác, đây là đòn tấn công do tử thần ngưng tụ.

“Được rồi, anh muốn chiến đấu, tôi sẽ đi cùng anh!” Cổ Lực Đơn hét lên một tiếng, trên người xuất hiện một lớp áo giáp màu vàng kim, trên tay anh ta xuất hiện một cái rìu lớn.

Thực lực của thú vương rất khó đoán, nhưng từ nay về sau, anh ta cũng có thể bỏ qua quy tắc của chiến trường cổ này, hơn nữa là dựa vào chính bản thân anh ta!

Trương Thác và Cổ Lực Đơn chắc chắn là sức chiến đấu tối cao trên chiến trường này, nếu đối đầu với nhau chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

Cung Diệp Vấn đạo nhân đang co ro ở đó, nhìn thấy vậy đã định lẻn đi.

“Ông nghĩ ông có thể chạy thoát sao?” Trương Thác dơ lòng bàn tay ra, có một chút lực hút.

Cung Diệp Vấn đạo nhân đang chuẩn bị chạy trốn, dưới lực hút này, không có một chút sức phản kháng nào đã trượt về phía Trương Thác, bị Trương Thác túm lấy đỉnh đầu.

Một nụ cười nở trên khóe miệng Trương Thác, anh nhìn thấy trong mắt Cung Diệp Vấn đạo nhân có ngọn lửa, lúc này toàn bộ khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, há to miệng, như thể vừa gặp phải chuyện kinh khủng nhất. Cơ thể ông ta trở nên khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau vài giây, cơ thể của Cung Diệp Vấn đạo nhân gục trên mặt đất, ông ta không còn sống nữa. Trong hốc mắt sâu thảm của Cung Diệp Vấn đạo nhân, có thể nhìn thấy hai luồng tro tàn. Nó giống như giấy vụn bị đốt cháy bởi ngọn lửa.

Nhìn thấy tình cảnh bi đát của Cung Diệp Vấn đạo nhân, Trương Thác nhíu mày rất chặt, có thể thấy rằng phần đen tối trong trái tim của Trương Thác đã hoàn toàn được giải phóng.

Triệu Chính Khải ở đầu bên kia chiến trường hét lên: “Vương tộc Thú Nhân, anh và Trương Thác đều bị người khác lợi dụng. Tôi nghĩ trận chiến này là không cần thiết.

Trương Thác đã bị hận thù làm cho mờ mắt.”

Lời nói của Triệu Chính Khải đã rất rõ ràng, những người trong Anh Linh Điện bây giờ chỉ muốn tiếp tục quấy đục nước mà thôi.