Chương 3074
Trương Thác nhíu mày, bình thường thì mùi cơ thể của một người đều có liên quan đến nơi người đó thường sinh sống, nhưng rõ ràng là trên người Cung Diệp Vấn đạo nhân không có loại mùi gỗ đàn hương này. Điều đó có nghĩa là căn phòng này không phải là nơi ở thường xuyên của Cung Diệp Vấn đạo nhân.
Trương Thác dường như một phản xạ có điều kiện mà tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng này. Một lúc sau, Trương Thác phát hiện một gạch lát nền bị rỗng và kinh nghiệm nhiều năm khiến cho trong lòng Trương Thác đột nhiên hiện ra cái từ căn phòng bí mật. Anh mở gạch lát nền ra thì thấy ở dưới nó có một nút đơn giản, khi nhấn nút, dưới gầm giường trong căn phòng này mở ra một lối đi dẫn xuống lòng đất. Mà khi mở lối đi này ra thì lập tức có mùi máu tanh nồng nặc bốc ra ở trong phòng.
Trương Thác đi vào con đường này, đường rất tối, ngọn đuốc ở hai bên sớm đã tắt hết rồi. Trương Thác đi vào phía trong dọc theo lối đi này, trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy một cách mơ hồ ở hai bên con đường này có rất nhiều bộ xương đang nằm và những bộ xương này đều là con người.
Lối đi dẫn đến một đại sảnh và ở bên trong đại sảnh này vậy mà lại có một vũng máu cực kỳ lớn!
Trương Thác nhìn vũng máu cực kỳ lớn trước mặt, trong đầu anh lại vang lên cuộc nói chuyện của hai đạo đồng trước đó. Cái gọi là Đạo quán Ngọc Hư và phương pháp sống lâu đều có vẻ tràn ngập kỳ lạ và quái dị.
Kết hợp với lời của đạo đồng thì phương pháp sống lâu của Đạo quán Ngọc Hư phần lớn là phương pháp quỷ dị.
Một mùi máu tanh nồng nặc bao trùm toàn bộ đại sảnh trong lòng đất. Ở phía trước vũng máu có đặt một vài tấm đệm lót, và mặt đất xung quanh vũng máu có đầy những đường kẻ, tạo thành một trận pháp kỳ dị.
“Đạo quán Ngọc Hư, ha ha, cái nơi này mà phá đi thì sế bị hủy diệt luôn” Trong lòng Trương Thác không có một chút áp lực nào đối với việc đạo quán Ngọc Hư sắp bị hủy diệt.
Ngay lúc Trương Thác chuẩn bị rời đi thì vũng máu đang yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng động lạ. Mặt trên của vũng máu bắt đầu sủi bọt giống như nước bị đun sôi.
“Cung Diệp Vấn, ông đã trở lại, mau báo cáo những chuyện mà ông đã làm đi.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong vũng máu.
Trương Thác đột nhiên dừng lại bước chân, anh hoàn toàn không cảm nhận được có người ở trong vũng máu.
Một bóng người lộ ra nửa người từ trong vũng máu, người này quay lưng về phía Trương Thác và lên tiếng nói: “Hiện tại vực thẳm đã sụp xuống chưa? Ông có kết nối với con đường đó không? Trăm năm, tôi đã chờ một trăm năm rồi!
Cuối cùng thì đã đến lúc vực sâu sụp xuống và một khi hoàn toàn hoàn thành trận pháp hiến máu thì tất cả mọi thứ sẽ bò đến trước mặt tôi. Tôi sẽ không cần dựa vào trại chăn nuôi mà kéo dài sự sống nữa! Cung Diệp Vấn, nếu lần này ông quay lại thì đưa vài người đàn ông và phụ nữ đến đây cho tôi. Ngày truyền đạo sắp đến rồi, tôi cũng phải đi ra ngoài, nếu không thì sợ rằng ông già Ngọc Hư đó sẽ quên mất sự tồn tại của tôi. Đi nhanh về nhanh đi”
Sau khi bóng người đó vừa dứt lời, một khe hở đột nhiên xuất hiện trên bức tường đá trong đại sảnh dưới lòng đất và bóng người này dần dần chui vào trong vũng máu.
Trương Thác đứng tại chỗ một lúc lâu, anh hít sâu một hơi rồi đi về phía khe hở vừa mới mở ra.
Bóng người trong vũng máu vừa rồi mang lại áp lực không nhỏ cho Trương Thác. Từ góc độ của Trương Thác mà nói thì sợ rằng năng lực của người đó không hề thua kém so với Cuồng Si!