Chương 3073
Trương Thác nhìn thấy phía trước Đạo quán có một đạo đồng đang quét sân và mơ hồ có khói bốc lên. Đây là thế giới thần tiên không bị người khác quấy rây ở bên trong đại dương.
Trương Thác nhìn lướt qua thì thấy trên núi Ngọc Hư này có hơn một trăm Đạo quán và mỗi Đạo quán đều có một cái tên tương ứng.
Vì diện tích của các Đạo quán khác nhau và các ngọn núi có độ cao khác nhau nên vị trí của các Đạo quán này cũng khác nhau.
“Đạo quán Đan Tô.”
Trương Thác đưa ánh mắt của mình nhìn về phía một Đạo quán.
Người đứng đầu của Đạo quán Đan Tô này chính là Đan Tô đạo nhân, là người đã sớm chết ở trong tay Trương Thác.
Lúc này, Đạo quán Đan Tô trông có vẻ đổ nát và không tương thích với các Đạo quán xung quanh. Ở trước cửa Đạo quán, cỏ dại mọc um tùm và không có một đạo đồng nào.
Còn Đạo quán ở bên cạnh Đạo quán Đan Tô được gọi là Đạo quán Cung Diệp Vấn.
Một người khách lạ như Trương Thác đột nhiên xuất hiện trên núi Ngọc Hư này mà cũng không có ai chú ý đến anh.
Với năng lực của Trương Thác, chỉ cần anh không muốn thì những cậu bé đạo quán kia nhất định sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Trương Thác dần dần đi đến gần Đạo quán Cung Diệp Vấn.
Lúc này, mục đích của Trương Thác là bắt toàn bộ Đạo quán Ngọc Hư phải trả giá đắt. Nhưng trước đó, Trương Thác muốn hiểu rõ rốt cuộc Đạo quán Ngọ Hư này là một nơi như thế nào mà có thể làm cho cả Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương đều phải biểu hiện ra sự khuất phục.
Trước của Đạo quán Cung Diệp Vấn, có hai đạo đồng đang quét dọn.
“Ôi, sau cái chết của sư thúc Đan Tô thì người của Đạo quán đều bỏ chạy hết rồi. Bây giờ không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Đạo quán này và muốn thay thế vị trí của sư thúc Đan Tô.” Một đạo đồng nói.
“Mấy đệ tử của sư thúc Đan Tô cũng đều không quay trở về. Thế giới bên ngoài thật sự đáng sợ như vậy sao? Ngay cả sư thúc Đan Tô cũng bị chết”
“Không biết nữa nhưng mà nghe nói rất sầm uất và những người đi ra ngoài đều không muốn trở lại. Sư phụ của chúng ta rời đi lâu như vậy và đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
“Ông ta không trở lại mới là tốt” Vẻ mặt của một đạo đồng đầy oán hận:“Mỗi lần ông ta trở về, ông ta bắt rất nhiều người phải hiến máu cho mình. Mỗi lần hiến máu đều phải khó chịu mấy ngày. Tôi không muốn ông ta quay trở lại đâu”
“Suyt! Anh nói nhỏ thôi, đừng để bị người khác nghe thấy!”
“Nghe thấy thì sao chứ? Trong Đạo quán của chúng ta, còn có người nào chưa bị sư phụ uống máu đâu. Tôi nghe nói rằng có một lần sư phụ trở về thì cơ thể của ông ta đã khô cạn giống như người chết và kêu đòi uống rất nhiều máu mới có thể khôi phục lại. Bọn họ sống được nhiều năm như vậy chính là nhờ vào máu của chúng ta để tiếp tục sống. “
Trương Thác nghe cuộc nói chuyện giữa hai đạo đồng và đã bí mật đi vào trong đạo quán.
Đạo quán cũng không lớn, chỉ có ba căn phòng đơn giản.
Trong đó có hai phòng là nơi ở của đệ tử Đạo quán, còn một phòng là nơi ở của Cung Diệp Vấn đạo nhân.
Trương Thác đi vào chỗ ở của Cung Diệp Vấn đạo nhân và thấy nơi này sạch sẽ một cách kỳ lạ, trong phòng tràn ngập mùi gỗ đàn hương.