Chương 3079
Một bộ xương đi tới trước mặt Trương Thác, trước người Trương Thác hiện lên một tâng khí bảo vệ. Thế nhưng móng vuốt của bộ xương kia lại có thể xé rách lớp bảo vệ đó, sau đó nhanh chóng lấy xuống một khối thịt bên hông Trương Thác. Nếu Trương Thác không nhanh chóng uốn người thì e rằng bên hông Trương Thác sẽ xuất hiện một lỗ thủng.
Những chiếc móng vuốt còn lại cũng đồng loạt tấn xông, Trương Thác bị trói toàn thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn những chiếc móng vuốt này đi tới trước mặt mình.
Những chiếc móng vuốt này có thể so sánh được với thần binh.
Những dòng máu đỏ kia cũng khiến Trương Thác không thể nào thoát ra được.
Dưới tình huống như thế, những chiếc móng vuốt này có thể dễ dàng xé nát Trương Thác.
Thế nhưng cho dù đang ở dưới tình huống như thế thì Trương Thác cũng không hề thấy hốt hoảng.
Bóng người trông như một con nhện kia và bóng người của Trương Huyền tạo nên một chiếc bóng vừa dài vừa lớn trên mặt đất, lúc những chiếc móng vuốt kia sắp chạm tới Trương Thác thì một chiếc lưỡi hái nhanh chóng vạch một đường, bóng người đang in hẳn trên mặt đất của con quái vật đột nhiên nứt ra, trên mặt đất lúc này cũng chỉ toàn là những hợp chất sền sệt do máu trên cơ thể của con quái vật này tạo thành.
Những chiếc móng vuốt kia hơi ngừng lại, sau đó chúng dường như mất hết khí lực, nhanh chóng rơi xuống đất, văng ra bốn phía.
Những dòng máu đỏ kia cũng hoàn toàn biến mất, những hợp chất sền sệt ở khắp nơi đều không dính lên người Trương Thác dù chỉ là một chút.
Trương Thác đưa mắt nhìn xung quanh, lúc anh chuẩn bị rời đi thì trận pháp trên đất lại phát ra ánh sáng lần nữa, thế nhưng lúc này chúng cũng không quấn quanh người Trương Thác nữa mà lại tiến về phía con quái vật kia.
Trận pháp phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ, trông như những sợi tơ, nhanh chóng vây lấy cơ thể của con quái vật kia.
Những bộ phận rời rạc của con quái vật kia lại kết hợp lại với nhau lần nữa.
Trương Thác nhanh chóng nhấc kiếm bổ về phía cơ thể tàn tạ kia, thế nhưng lại bị lông ánh sáng của trận pháp chặn lại.
Một luồng khí khiến Trương Thác có cảm giác bị đè ép nhanh chóng tụ họp lại ở huyệt động này.
Trương Thác hơi nhướng mày một cái, lẩm bẩm: “Nguồn năng lượng này dường như là cùng một thứ với việc phá kén sống lại, năng lượng mạnh mẽ tồn tại trong máu. Như thế thì chỉ còn cách phong ấn trước thời hạn mà thôi”
Nghĩ tới đây, Trương Thác rút chiếc lưỡi hái sau lưng mình ra, sau đó ném đi, một luồng khí đen nhanh chóng hiện lên, đây chính là anh linh của Trương Thác.
Sau khi chiếc lưỡi hái kia rơi vào trong tay của anh linh, anh linh dùng sức căm chiếc lưỡi hái xuống đất. Luồng khí màu đen nhanh chóng truyền ra, quấn quanh huyệt động này.
Trương Thác không hiểu nhiều về trận pháp, cũng sẽ không biết cách phong ấn gì cả. Thế mà anh có thể sử dụng chính là thực lực mạnh mẽ mà mình sở hữu, dùng tổ binh làm mồi, bắt đầu tiến hành phong ấn con quái vật này!
Có thể thấy tốc độ dung hợp của con quái vật kia đã trở nên chậm lại, luồng khí đỏ cũng bắt đầu bị luồng khí màu đen áp chế, ngăn cản con quái vật kia tiến hành dung hợp.
“Thời gian phong ấn sẽ không quá lâu thế nhưng chắc hẳn sẽ đủ. Đến lúc đó núi Ngọc Hư này sẽ cùng chôn vùi với các người!”