Con Rể Quyền Quý

Chương 3080



Chương 3080

Trương Thác xoay người rời khỏi mật thất, còn anh linh của anh thì ở lại nơi này.

Trên núi Ngọc Hư, mây mù bao phủ quanh năm. Cảnh tượng nghiêng nước nghiêng thành ở nơi đây hoàn toàn khác một trời một vực với huyệt động Tu La dưới luyện ngục kia.

Trương Thác đứng bên trong đó, ngẩng đầu nhìn ngọn núi ở đằng xa kia, nơi đó có một tòa thành bên trên có viết hai chữ Ngọc Hư.

“Anh là ai?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Trương Thác, đó chính là một tín đồ ở trong Đạo quán Cung Diệp Vấn này, khi người đó thấy Trương Thác thì nhanh chóng lên tiếng hỏi.

Trương Thác cũng không muốn trốn tránh, anh nhanh chóng quay đầu nhìn người kia, lên tiếng hỏi: “Chỗ này của các người có chuông không?”

“Bớt nói nhỏ lại đi!” Tín đồ kia hét lớn một tiếng: “Anh là cái thá gì, mau chóng cút ra khỏi chỗ này đi. Nếu không tôi sẽ lột da anh ra đấy, sau đó dùng máu của anh làm thuốc dẫn!”

“Ha ha, đúng là một nhóm tín đồ đáng yêu!” Trương Thác khẽ cười: “Nếu không có chuông thì để tôi cho các người một cái nhé.”

Trương Thác giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng lên trời.

Lúc này, ảo ảnh của một chiếc chuông lớn nhanh chóng hiện lên trên bầu trời. Chiếc chuông nhanh chóng hạ xuống sau đó gắn vào miệng của tín đồ kia. Khi chiếc chuông đó chụp xuống thì cơ thể của tín đồ kia nhanh chóng biến thành một vũng máu lớn.

“Bất cứ một tín đồ nào cũng biết đến phương pháp lấy máu làm thuốc. Chỉ là mấy tên đạo sĩ Ngọc Hư nhỏ bé như thế này thì không có cũng được!” Trương Thác đi tới bên cạnh ảo ảnh của chiếc chuông kia, sau đó giơ tay lên dùng sức chưởng mạnh một cái vào ảo ảnh của chiếc chuông kia.

Không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể thấy một luồng khí bắt đầu tỏa ra từ chiếc chuông kia bắt đầu truyền đi khắp nơi.

Ở mỗi chỗ mà nó đi qua tất cả đều biến thành phấn vụn.

Sau khi luồng khí này quét qua Đạo Quán Cung Diệp Vấn thì nơi đó nhanh chóng hóa thành một phế tích, sau đó đống phế tích đó lại hóa thành một đống phấn vụn.

Sau khi tất cả những chuyện này xảy ra thì tiếng chuông nặng nề truyền tới. Tốc độ của luồng khí kia còn nhanh hơn cả âm thanh kia.

Vào giờ phút này những đỉnh núi gần Đạo Quán Cung Diệp.

Vấn cũng đều nổ tung, đỉnh núi nằm trên Đạo Quán Cung Diệp Vấn cũng nhanh chóng sụp đổ.

Một tiếng động lớn vang lên, khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mấy chục bóng người mặc những chiếc áo choàng xuyên thấu, đang treo lơ lửng trên không trung.

“Ai có gan dám kiêu ngạo trước đạo sĩ Ngọc Hư!” Một tên đạo sĩ hét lớn: “Không biết đây là đang ở đâu sao?”

Trương Thác tận mắt nhìn thấy cả tòa đạo quan sụp đổ, một tên đạo sĩ quần áo xốc xếch đột nhiên xuất hiện. Trước mặt đạo sĩ này còn xuất hiện hai người phụ nữ, hiên nhiên hai người này vừa vội vàng mặc quần áo vào cho tử tế.

“Đạo sĩ Ngọc Hư sao? Mấy người xứng đáng được gọi là đạo sĩ Ngọc Hư sao?” Trương Thác cười lạnh lên tiếng: “Hôm nay tôi sẽ cho các người chết chung”

Trương Thác vừa nói xong, vô số ảo ảnh thần kiếm nhanh chóng xuất hiện sau lưng anh.

“Trương Thác chỉ tay về phía trước, những ảo ảnh kia nhanh chóng lao thẳng về phía đạo sĩ Ngọc Hư kia!