Con Rể Quyền Quý

Chương 3091



Chương 3091

Cuồng Si há mồm thở dốc, chiến đấu giữa ông ta và đạo sĩ Ngọc Hư, tuy rằng nhìn qua có vẻ dễ dàng, là ông ta vẫn luôn là người ra tay, nhưng cuộc chiến đấu này rốt cuộc là tình huống gì, chỉ có trong lòng Cuồng Sỉ rõ ràng.

Đạo sĩ Ngọc Hư cho Cuồng Si cảm giác, giống như một đám sương mù vậy, bất luận chính mình dùng sức như thế nào, bất luận công kích đánh ra có hiệu quả gì, nhưng trên người đối phương, đều là cảm giác không đau không ngứa, thậm chí cho Cuồng Sỉ một loại cảm giác không biết nên làm như thế nào mới có thể đánh bại đối phương, loại cảm giác này, Cuồng Sỉ chưa bao giờ có.

Lúc này, nhìn hố sâu trước mặt, Cuồng Si phun ra một hơi.

“Chắc là kết thúc rồi”

“Chưa đâu” Trương Thác khẽ lắc đầu: “Cẩn thận, gã ta ở xung quanh”

“Xung quanh?” Sắc mặt Cuồng Sỉ đột nhiên thay đổi: “Cảm nhận được rồi”

Hai người Trương Thác và Cuồng Si, nín thở tập trung, đồng thời, đột nhiên hướng về cùng một phía phát ra thế công.

Chỗ hai người công kích, một bóng người lóe lên rồi biến mất, xung quanh, lại trở nên yên tĩnh.

“Trương Thác, nơi này có chút không thích hợp” Triệu Chính Khải lên tiếng nhắc nhở.

“Đại ca, cái này bây giờ không cần nói tôi cũng có thể nhìn ra được không hả” Trương Thác liếc Triệu Chính Khải một cái.

Trong phạm vi núi Ngọc Hư này, tất cả vật thể, lớn thì có núi, nhỏ thì là hài cốt của những đạo sĩ đã chết kia, một hạt bụi, đều chậm rãi trôi nổi, bồng bềnh giữa không trung.

Trương Thác di chuyển bước chân, lại phát hiện động tác của mình chậm chạp đến đáng sợ.

“Trước rời khỏi đây đã” Triệu Chính Khải hô lên một tiếng, thúc giục linh khí, nhưng tốc độ của ông ta, cũng không tăng lên tí gì.

“Nơi này mất đi lực hấp dẫn rồi” Cuồng Sỉ nói ra nguyên nhân: “Đây là lĩnh vực của người kia, ở trong cái lĩnh vực này, chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tên đó thì không”

“Trả lời đúng rồi” Giọng nói của đạo sĩ Ngọc Hư vang lên, tốc độ của gã ta rất nhanh, xuất hiện trước mặt Cuồng Si, gã †a há miệng ra, trong miệng đạo sĩ Ngọc Hư, vậy mà mọc đầy một loạt răng nanh sắc nhọn.

Miệng mọc đầy răng nanh của đạo sĩ Ngọc Hư, cắn thật mạnh lên cổ Cuồng Sỉ, sau đó, dùng sức hút.

Máu tươi màu vàng của Cưồng Sỉ chảy ra từ khóe miệng đạo sĩ Ngọc Hư, trong mắt đạo sĩ Ngọc Hư, lộ ra vẻ tham lam.

Cuồng Sỉ vươn tay, nắm lấy cổ gã ta, muốn dùng sức, nhưng dưới lĩnh vực không trọng lực của gã ta, Cuồng Si căn bản không sử dụng được bất kỳ lực lượng gì.

Trương Thác gọi ra hư ảnh thần kiếm, nhưng đến ngay cả loại linh khí công kích này, đều bị lĩnh vực ảnh hưởng, căn bản không có cách nào tạo thành thương tổn đối với đạo sĩ Ngọc Hư.

Lực hút trong miệng đạo sĩ Ngọc Hư càng lúc càng nhanh, trên mặt Cuồng Sị, lộ ra vẻ thống khổ, cơ thể ông ta hơi hơi run tẩy.

Mỗi một người, ở trong lĩnh vực của đạo sĩ Ngọc Hư, đều sẽ trở nên chậm chạp, đạo sĩ Ngọc Hư không bị ảnh hưởng, bằng vào điểm này, đủ để cho gã ta đứng ở vị trí bất bại.

Theo lực hút trong miệng, bụng của đạo sĩ Ngọc Hư dần dần căng lên, trong đôi mắt tham lam của gã ta, đồng thời tràn ngập sự điên cưồng.