Con Rể Quyền Quý

Chương 3088



CHương 3088

Cú đấm này quá nhanh khiến cho Trương Thác không phản ứng kịp. Cú đấm này đã đánh trúng bụng của Trương Thác, làm cho toàn thân Trương Thác bị đánh bay ra ngoài như một đạn đại bác bị nổ tung. Cơ thể của Trương Thác đã liên tục bị đập vào mấy ngọn núi và khó khăn lắm mới có thể dừng lại. Điều này cho thấy sức mạnh của cú đấm này đáng sợ đến mức nào.

Trương Thác lau vết máu ở khóe miệng, anh chỉ cảm thấy phần bụng của mình đang đảo lộn hết lên. Nếu như không phải anh phản ứng kịp thời mà dùng khí bảo vệ phần bụng thì sợ rằng nội tạng của anh sẽ bị đập vỡ bởi cú đấm vừa rồi.

Nhưng dù vậy, bây giờ anh cũng có thể cảm thấy một cơn đau dữ dội lan từ bụng ra khắp toàn thân.

“Đạo sĩ Ngọc Hư” Lam Vân Dương đứng ở nơi đó, nhìn chàng trai mặc áo tang trên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Những người bảo vệ lẽ phải tự xưng là gần gũi nhất với người ở trên trời mạnh đến mức nào vậy?

Chàng trai đứng ở trên không, mặc cho gió gào thét, nhưng ngay cả góc quần áo của anh ta cũng chưa từng lay động một cái.

Trương Thác ho ra một ngụm máu, thanh kiếm thần trong tay anh lại ngưng tụ lần nữa, năm chiến linh xuất hiện sau lưng anh lập tức biến thành ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng màu đỏ quấn quanh thanh kiếm thần màu tím trong tay anh.

Anh cầm cái khiên màu vàng, bao tay và giày ống đồng thời được hình thành. Dưới sự kết hợp của năm chiến linh này, năng lực của Trương Thác đã được tăng lên.

“Năng lực của người bình thường là có giới hạn, dù anh có cố gắng đến đâu thì cũng có khoảng cách khó có thể vượt qua. Lục Giả Hành đã biết sự thật này trước khi đi một bước như vậy” Thân hình Đạo sĩ Ngọc Hư lóe lên, sau đó lại xuất hiện trước mặt Trương Thác và nhìn anh: “Anh còn chưa đủ tư cách để thách đấu với thần tiên.”

Đạo sĩ Ngọc Hư, nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, mặt đẹp như ngọc, lời nói trong miệng gã ta, như gió thoảng mây bay, nhưng lại mang theo tự tin mãnh liệt, gã †a giống như trích tiên hạ phàm vậy, mang đến cho người ta một loại kỳ ảo thần bí, hỗn loạn cùng với lực áp bách cường đại.

Đối mặt với đạo sĩ Ngọc Hư như trích tiên.

Khóe môi còn dính máu tươi của Trương Thác gợi lên một nụ cười: “Cái gọi là thần, tôi cũng không phải chưa giết bao giờ!”

Hào quang màu đỏ hỗn loạn của Diệt Thế Ma Kiếm kia, mang theo ý sát phạt, chém về phía đạo sĩ Ngọc Hư.

Không khí trước mặt đạo sĩ Ngọc Hư xuất hiện một trận dao động, đủ để chứng minh, uy lực một kiếm này của Trương Thác.

“Tôi rất khen ngợi dũng khí của cậu đó, nhưng, dũng khí không có nghĩa là thực lực, cậu xác định muốn khiêu chiến tiên thần?” Bóng dáng của đạo sĩ Ngọc Hư đột nhiên biến mất, xuất hiện phía sau Trương Thác.

Trương Thác không lên tiếng, anh dùng hành động trả lời câu hỏi của đạo sĩ Ngọc Hư, thêm vào năm đạo chiến linh, bóng dáng Trương Thác đồng dạng hóa thành hư mang, lại lần nữa tấn công về phía đạo sĩ Ngọc Hư.

Giữa bầu trời, Trương Thác và đạo sĩ Ngọc Hư không ngừng trằn trọc xê dịch, hoán đổi vị trí, hai người mỗi một lần xuất hiện, đều sẽ đi cùng với một trận năng lượng trút xuống, linh khí cuồng bạo trong trời đất không ngừng cuồn cuộn.

Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã trải qua hơn mười chiêu.

“Âm!”

Một trận năng lượng bùng nổ mãnh liệt, thân hình hai người tách ra, đứng trong không trung nhìn nhau.