Chương 3100
Lam Vân Dương nhún vai: “Được rồi, cũng coi như là luyện tập trước đại chiến, đỉnh Ngọc Hư trên núi Ngọc Hư, nghe đồn là tiếp cận đại đạo nhất trong thiên hạ, không biết ta với đại đạo này so ra, còn kém bao nhiêu. “
Ánh mắt Lam Vân Dương nhìn về phía Đạo sĩ Ngọc Hư.
“Ha ha, vừa rồi ta còn nghĩ có gì đó không đúng” Ánh mắt của đạo sĩ Ngọc Hư cũng đặt nhìn về phía Lam Vân Dương, người mà ông ta chẳng thèm chú ý tới: “Thì ra xưa nay vẫn luôn tồn tại ở đây. “
“Đừng nói như vậy chứ” Lam Vân Dương chậm rãi đi về phía Ngọc Hư: “Ở cất của tôi đâu có gọi là cổ xưa lắm đâu.
Đối với những người như chúng tôi, cũng chỉ có thể nói là những kẻ sống tạm bợ mà thôi”
“Thú vị lắm” Đạo sĩ Ngọc Hư chế nhạo “Từ xưa đến nay, mọi người vẫn luôn nghiên cứu phương pháp trường sinh, mỗi người đều chọn con đường khác nhau cho mình, cách làm của chúng ta cũng khác nhau, trước giờ, kỳ thực có một vấn đều cần phải kiểm chứng, rốt cuộc là phương pháp trường sinh như thế nào mới là chuẩn xác, hôm nay, có lẽ là đã tìm được đáp án rồi. “
“Được” Lam Vân Dương vươn tay ra, Thu Thủy Trường Đao xuất hiện trong tay ông ta: “Vậy để hai chúng ta thử trước xem sao’ Ngay khi giọng nói của Lam Vân Dương vừa dứt, Thu Thủy Trường Đao trong tay ông ta hiện ra một luồng ánh sáng màu lam nhạt, nhưng thứ ẩn chứa trong vẻ đẹp đến tột cùng này là một cỗ sát khí cực kỳ lạnh lùng.
Rõ ràng chỉ là một luồng ánh sáng màu lam nhạt, nhưng trong mắt đạo sĩ Ngọc Hư lại lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng, trước mắt ông ta, cơn lốc xoáy đó lại hình thành, khi ánh kiếm màu lam nhạt va chạm với lốc xoáy, phía trước đạo sĩ Ngọc Hư, lại xuất hiện một cảnh tượng méo mó, đây chính là sự va chạm của hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh này.
Lam Vân Dương là minh chủ Phản Tổ, từng nói những lời tàn độc khiến Huyền Thiên Lân và những người khác phải phục lạy trước mặt ông ta. Bọn họ nghiên cứu cơ thể của tà thần, đưa mấy người Huyền Thiên lân đến chiến trường cổ, trở thành kẻ địch của các thế lực lớn, thủ lĩnh của những thế lực này, nếu nói ông ta là kẻ yếu, thế thì trong thiên hạ, còn có được bao nhiêu cường giả nữa?
Từ trước đến nay, cảm giác tồn tại của Lam Vân Dương không cao lắm, đặc biệt là khi Trương Thác từ trung tâm trái đất trở về, hành vi của Lam Vân Dương càng trở nên kỳ quặc, ông ta và Trương Thác là kẻ thù sinh tử, nhưng vì một số chuyện, mà đứng cùng một mặt trận.
Số lần Lam Vân Dương ra tay rất ít, mỗi lần cũng không mang lại cho người ta cảm giác kinh ngạc.
Không ai biết Lam Vân Dương rốt cuộc có át chủ bài gì, ông ta cũng chưa từng để lộ ra ngoài, lần này chính là lúc Lam Vân Dương thật sự sử dụng đến sức mạnh của mình.
“Chiêu này của ông, có chút thú vị” Lam Vân Dương cảm thấy hứng thú nhìn cơn lốc xoáy trước mặt đạo sĩ Ngọc Hư: “Thông qua việc phân tích năng lượng để hóa giải đòn tấn công của ta, thì ông cần phải hiểu biết đầy đủ về nhiều loại năng lượng. Chả trách ông lại cảm thấy hứng thú với Cuồng Sỉ như thế, năng lượng hỗn tạp trên người ông ta cchính là thứ ông cần nhất đúng không. Nếu ông có thể khống chế vừa đủ nguồn năng lượng đó, thì mọi thứ trên thế gian này, ông đều có thể phân tích được, thậm chí là tổ hợp lại cái mới, đây là cách mô phỏng sáng tạo lại thế giới, xem ra, dã tâm của ông cũng không nhỏ. “
Đạo sĩ Ngọc Hư hừ lạnh một tiếng: “Nhìn thấy được thủ đoạn của tôi, thì có thể làm được gì?”
Lam Vân Dương gật đầu: “Theo lý mà nói, thủ đoạn này của ông, sẽ khiến ông trở thành kẻ bất khả chiến bại, thậm chí ông có thể tạo thành cơ thể mới cho mình, nhưng bất luận có phân tích năng lượng hay là tạo thành cái mơis, cũng đều cần có mồi dẫn, cũng cchính là linh khí trên người ông, nếu như năng lượng đủ lớn, ông còn có theẻ dễ dàng phân tích như thế sao?”
Khi lời của Lam Vân Dương vừa dứt, thứ ánh sáng giống như ánh sáng màu lam nhạt vừa rồi, dày đặc, bao phủ phía sau lưng Lam Vân Dương.