Con Rể Quyền Quý

Chương 3101



Chương 3101

“Ông xem nhiêu đây, đã đủ chưa?”

Sắc mặt đạo sĩ Ngọc Hư thay đổi rõ rệt, ông ta vừa định phản ứng lại, ánh kiếm màu lam dày đặc phía sau Lam Vân Dương đồng loạt chém về phía đạo sĩ Ngọc Hư.

Lúc này không đủ để nhìn thấy cơn lốc xoáy trước mặt đạo sĩ Ngọc Hư, một ánh đao đứt chỗ dưới đầu gối của đạo sĩ Ngọc Hư, ánh đao khác thì chém đứt vai đạo sĩ Ngọc Hư, những lưỡi kiếm dày đặc đã bị chôn vùi đạo sĩ Ngọc Hư hoàn toàn.

“Ôi bà mẹ nó, Ôi bà mẹ nó, Ôi bà mẹ nó!” Triệu Chính Khải đứng giữa không trung hét lên: “Lão Ngọc Hư, ông đây đã nói rồi, hôm nay là ngày chết của ông, ông cứ yên tâm mà chết đi nhát”

Gương mặt Triệu Chính Khải lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Trận chiến giữa Trương Thác và Cốt Ma cũng dừng lại vào lúc này, ánh sáng hình lưỡi kiếm màu xanh lam mà Lam Vân Dương chém ra đã gây ảnh hưởng đến khu vực xung quanh.

Mà chính bản thân Lam Vân Dương cũng không thèm nhìn đạo sĩ Ngọc Hư, xoay người lại nói: “Đi thôi.”

“Ôi bà mẹ nó? Tự tin quay đầu?” Triệu Chính Khải nói.

“Cái này không giết hắn được đâu” Lam Vân Dương đáp: “Đây là trên núi Ngọc Hư, ngọn núi xanh giữa biển lớn này, cần phải tồn tại”

“Chết tiệt, ông nói sớm đi chứ” Triệu Chính Khải trợn mắt: “Vừa nãy ông đây còn hung hăng nói với ông ta, bây giờ ông không giết ông ta, sớm muộn cũng có ngày, ông ta tìm ta gây sự: “Cậu thực sự sợ ông ta sao?” Lam Vân Dương đột nhiên cười: “Người như cậu, chắc là biết được tất cả mọi thứ rồi chứ”

“Tôi biết cái đầu ông” Triệu Chính Khải quát lên một tiếng: “Được rồi, không nói với ông nữa, tôi về nhà đây”

Triệu Chính Khải nói rồi, lập tức bay đi mất.

Lam Vân Dương đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cốt Ma: “Huyết khí trên người ông quá nặng, tự lo cho mình đi”

Khí tức màu xanh lập tức biến mất hoàn toàn.

Núi Ngọc Hư lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Triệu Chính Khải đã trở thành luồng sáng, rồi chuồn đi trước.

Ngay khi Triệu Chính Khải chuẩn bị rời khỏi dãy núi Ngọc Hư, trước mặt ông ta, một luồng ánh sáng từ dưới đất bay lên, phóng thẳng lên trời, chặn đường Triệu Chính Khải.

Nhìn lại lần nữa, luồng ánh sáng này lan tràn khắp nơi, hoàn toàn bao quanh toàn bộ núi Ngọc Hư.

“Đậu má, lão già khốn kiếp đó phong ấn nơi này rồi!”

Triệu Chính Khải đột ngột dừng lại, anh ta cảm giác được sát ý ẩn trong lưồng ánh sáng trước mặt.

Ngọn núi thứ hai chưa từng có người đi ra ngoài, lúc này phát sinh chấn động, ngọn núi rơi xuống từng mảng lớn.

Sắc mặt của Lam Vân Dương thay đổi, ông ta hét lên: “Ngọc Hư, ông có biết mình đang làm gì không!”