Con Rể Quyền Quý

Chương 3102



Chương 3102

“Tất nhiên tôi biết mình đang làm gì. Đạo của tôi cũng đã đến lúc tàn. Cũng là lúc tôi nên tìm kiếm những bước đột phá mới. chỉ là trước giờ chưa có được cơ hội, đạo này, cần phải có một viên đá mài tốt, còn ông, chính là viên đá mài đó của tôi”

Ngọn núi đang rơi xuống một cách điên cuồng, cả ngọn núi lớn đang từ từ thu nhỏ lại.

Đột nhiên, ánh sáng màu trắng từ ngọn núi tỏa ra, theo sau đó là một trận nứt vỡ, ngọn núi hoàn toàn nổ tung, đó là một cây quyền trượng màu trắng đứng sừng sững giữa ngọn núi, quyền trượng cắm xuống đất rồi bay thẳng lên trời. .

“Khốn kiếp, lão già này chơi không nổi!” Triệu Chính Khải hét lên.

Ánh mắt của Trương Thác cũng rơi vào cây quyền trượng đó Vào lúc này, trước một cung điện nguy nga tráng lệ.

Huyền Thiên Lân mặc một thân đồ đen, cùng thánh chủ đang đeo mặt nạ trắng, dường như đang nhìn đối phương cùng một lúc.

“Đây là “Cửa mở rồi!” Thánh Chủ lẩm bẩm nói: “Chuyện gì thế này?

Sao lại như thế, ngọn núi kia, có người canh giữ! Quyền trượng sao lại được lấy ra chứ!”

“Có một khả năng” Huyền Thiên Lân nhìn dưới chân mình: “Quyền trượng đó là tự hắn lấy ra”

“Hắn lấy quyền trượng ra? Tình hình thế nào mà lại lấy quyền trượng ra chứ?” Thánh Chủ nghi hoặc nói.

“Chống địch” Lý Dũng Tài đi từ phía sau tới, nói: “Nếu có kẻ thù mà ông ta không thể đối phó, ông ta sẽ lấy quyền trương ra. Dưới đây, ông ta đang đụng độ với người mà ông ta không thể đối phó”

“Lam Vân Dương!” Thánh Chủ buột miệng gọi tên: “Chỉ có Lam Vân Dương mới có thể ép hắn lấy ra quyền trượng, nhưng Lam Vân Dương làm sao có thể leo lên ngọn núi đó, trừ khi…”

“Trương Thác!”

Huyền Thiên Lân và Lý Dũng Tài gọi cái tên này lên gần như cùng một lúc.

Trên người Thánh Chủ, một tia tức giận dâng lên tận trời, khiến Lý Dũng Tài vô thức lùi lại một bước.

Huyền Thiên Lân cau mày.

Khuôn mặt của Thánh Chủ ẩn dưới lớp mặt nạ trắng như cố nén ra vài chữ.

“Nếu hắn dám thương tổn Trương Thác, ta nhất định sẽ lột da rút gân hắn!”

Lý Dũng Tài thở dài: “Đã đi tới bước này rồi, không cần phải tiếp tục nữa. Chúng ta gần như đã hoàn thành những gì chúng †a muốn làm rõ, và câu trả lời đã ở ngay trước mắt.”

Đường Nạp Đức ngẩng đầu lên, nhìn cung điện nguy nga trước mặt, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ truyền thuyết là thật sao, hội Thần Ẩn của chúng ta, nhiều năm nay, hóa ra chỉ là một thế cờ thôi sao. “

Núi Ngọc Hư.

Lam Vân Dương nói: “Lấy quyền trượng ra, đồng nghĩa đã mở cửa lớn, ông muốn ngày đó, đến sớm hơn sao!”

Cả ngọn núi Ngọc Hư vang vọng giọng nói của đạo sĩ Ngọc Hư.

“Đến thì đã làm sao, chúng ta sống nhiều năm vậy rồi, còn không phải đều đang chờ đợi ngày đó tới hay sao, giờ đây thời cơ đã chín muồi, cứ để mọi thứ sớm kết thúc đi còn hơn là phải tiếp tục đợi “