Chương 3105
“Chúa mới có thể trả lời được vấn đề này. Nhưng đối với chúng ta mà nói đây là chuyện tốt đấy, không còn biển tết chết tiệt đó nữa thì dễ dàng hơn nhiều rồi”
Sự biến mất của biển chết, suy nghĩ trong lòng của mỗi người đều hoàn toàn không giống nhau Ngay dưới mặt biển nơi những con tàu này dừng lại, bóng dáng của con thuyền Cưồng Si Thiết Tháp, lẳng lặng nằm lại nơi đáy biển sâu thẳm.
Cả người Trương Thác ướt nhẹp, nhanh chóng rời khỏi bến tàu, quần áo trên người anh lúc này ước sũng, vì thế lúc đi trên đường có chút khó khăn, cả người anh lảo đảo lắc lư.
Anh nhanh chóng đi tới một khách sạn gần bến tàu, Trương Thác nhìn thấy có một căn phòng ở trên lầu đang mở cửa sổ, anh dùng chút sức lực cuối cùng nhanh chóng leo lên lầu, rồi ngã lưng xuống một chiếc giường nhỏ.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng tấn công tới, Trương Thác nhắm hai mắt, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vào giờ phút này, mặc dù trên người Trương Thác không có bất kỳ vết thương nào thế nhưng nếu quan sát kỹ một chút thì có thể nhìn thấy trên da anh có một vết thương nhỏ xíu. Vết thương này giống như bị đao chém, chỉ cần Trương Thác hơi dùng sức một chút thì chắc chắn những vết thương đó sẽ tách ra. Khi anh thả lỏng người thì những vết thương này sẽ tập trung lại một chỗ, nhìn lướt qua trông giống như vảy cá vậy.
Cuộc đại chiến ở núi Ngọc Hư diễn ra vô cùng ác liệt, nếu một người có thần kinh không quá cứng rắn thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ mất mật.
Trận chiến này đã khiến cả ngọn núi Ngọc Hư biến mất, cho dù có cố gắng thế nào thì Trương Thác vẫn rơi vào dáng vẻ như thế.
Trong giấc ngủ, Trương Thác cũng có thể nằm mơ thấy cảnh tượng lúc đại chiến, vô số hình ảnh thoáng hiện lên trong tiềm thức anh. Trương Thác đột nhiên mở hai mắt, cả người anh đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi thấm vào vết thương anh khiến anh bừng tỉnh dậy.
Tấm drap giường trắng tinh bên dưới người Trương Thác lúc này dính đầy máu, đây đều là máu từ cơ thể của Trương Thác.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, anh thử ngưng tụ một vài đợt khí thế nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra mình không làm được việc này. Anh đã dùng hết mọi lực lượng bên trong cơ thể vào trận chiến kia, ngay cả tiềm lực của bị anh ép phải xuất hiện. Còn về phần bây giờ Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương đang ở đâu, Trương Thác hoàn toàn không biết.
“Ngọc Hư và Cốt Ma hẳn đều phải chết đi.”
Trương Thác nói thầm.
Sau đó anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sốt, lúc nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc Trung Hoa, anh thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là anh đã rơi vào đúng phạm vi nước Đông Hoa. Nếu bây giờ mà anh lại lưu lạc ở một quốc gia khác thì sẽ càng phiền phức hơn.
Căn cứ theo hướng mặt trời, Trương Thác có thể biết được chính xác mình đang ở đâu.
Tân Cảnh chính là nơi mua bán, trao đổi hàng hóa thông qua tàu thuyền lớn nhất ở Đông Hòa, nơi này vô cùng nổi tiếng cũng là nơi mà nhiều người lui tới nhất. Đây chính là một bến đỗ song song, dường như là tất cả các phương tiện giao thông đều dừng lại ở nơi này, sau đó mới bắt đầu gửi đến những nơi khác/ Lượng người ở Tân Cảng có thể nói là vô cùng lớn, mỗi người nơi này tiếp đón không biết bao nhiêu là khách du lịch, cũng như các thương nhân.
Trương Thác suy nghĩ một lúc, chuẩn bị đứng dậy. Mỗi bước đi của anh bây giờ đều mang lại cảm giác đau nhói, thế nhưng cũng may là cơ thể của anh khác những người bình thường, vì thế tốc độ lành vết thương cũng vô cùng tốt. Những vết thương nhỏ xíu trên người Trương Thác lúc này, dựa theo những gì anh tính toán thì có thể hai ngày nữa sẽ khỏi.