Con Rể Quyền Quý

Chương 3108



Chương 3108

Trương Thác lúc này cũng không có tâm trạng để dây dưa với mấy người này, bây giờ anh có chuyện cần phải làm rõ ràng. Thứ nhất bây giờ tình hình của Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương thế nào. Thế nhưng rốt cuộc thì núi Ngọc Hư đã xảy ra chuyện gì, nguồn năng lượng đột nhiên xuất hiện ở đó là tới từ nơi nào. Thứ ba rốt cuộc thì Ngọc Hư đã biến mất hay chưa. Thứ tư, bây giờ tình hình của Lâm Ngữ Lam thế nào.

Còn về phần ân oán giữa những người này thế nào thì cũng không phải là chuyện để Trương Thác bận tâm.

Nhìn thấy dáng vẻ nếu không thuận theo thì sẽ không buông tha của Bành Kiệt, Trương Thác lên tiếng: “Cách giải quyết mà anh muốn chỉ đơn giản là tiền thôi đúng không?”

“Nói nhảm!” Bành Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Nếu không thì còn sao nữa? Không lẽ để cậu và Bành Tử lấy nhau sao? Mặc dù con bé hèn hạ thật thế nhưng cũng không phải thứ người như cậu có thể cưới được!”

“Bành Kiệt, anh nói chuyện đàng hoàng một chút đi!” Bành Tím lên tiếng: “Còn nữa, em cũng nói rồi, chuyện này không có liên quan gì tới anh ấy! Đây chỉ là hiểu lâm mà thôi”

“Đàng hoàng cái gì? Chẳng lẽ em không phải thứ hèn hạ sao?” Nếu không phải vì em thì nhà chúng ta bây giờ có phải mất mặt tới như thế không?” Bành Kiệt xem thường lên tiếng: “Còn nữa, cậu…”

Trương Thác nhanh chóng lên tiếng cắt ngang Bành Kiệt.

“Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?”

“Ha hai” Bành Kiệt cười nhạt: “Tên nhóc, cũng biết điều đấy chứ! Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi tổn thất cũng không nhiều, thế nhưng đã vô cùng mất mặt rồi, vì thế cậu phải đền ít nhất là ba trăm năm mươi triệu!”

“Ba trăm năm mươi triệu sao? Bành Kiệt, anh điên rồi!”

Bành Tử quát lớn.

“Bành Tử, em đừng tưởng rằng anh không biết, tên nhóc này rất có tiền. Với sự hiểu biết của anh thì nếu em không thích cái tên họ Trần kia thì cũng không tới mức đi tìm một tên nghèo kiết xác. Cũng chỉ có ba trăm năm mươi triệu, nếu không trả nổi thì nhà chúng ta sẽ vô cùng thiệt thòi. Đết đó để xem ai mới là người mấy mặt, tên này hẳn là đã kết hôn rồi đấy” Ánh mắt Bành Kiệt liếc nhìn về phía ngón trỏ của Trương Thác, trên đó có một vết hằn nhàn nhạt.

Thế nhưng vết hän trên tay Trương Thác cũng không phải do chiếc nhẫn đính hôn để lại mà là do thánh giới để lại.

Trương Thác lên tiếng: “Được thôi, tôi sẽ trả anh ba trăm năm mươi triệu, giờ anh đi theo tôi lấy tiền”

Trương Thác đồng ý dễ dàng như thế khiến Bành Kiệt cảm thấy sững sốt.

“Đi thôi, chắc hẳn ở nơi này có chỉ nhánh của tập đoàn Nhất Lâm, tôi có thể viết chi phiếu cho anh” Trương Thác lại lên tiếng.

“Tên nhóc, sao cậu lại đùa giỡn với tôi như thế?” Bành Kiệt bắt lấy bả vai của Trương Thác: “Còn bảo đến tập đoàn Nhất Lâm rồi cậu sẽ biết chi phiếu cho tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai thế? Tập đoàn Nhất Lâm của Lâm Ngữ Lam sao?”

Bây giờ, danh tiếng của tập đoàn Nhất lâm đã sớm lan ra khắp cả nước, hơn nữa cũng có không ít người cảm thấy quen thuộc với tên của Lâm Ngữ Lam.

“Thần Ẩn sẽ sao…” Trương Thác trầm ngâm nói: “Nói chuyện khác đi”

“Biển Tử Vong đã biến mất. Người ta đồn rằng trên biển hôm đó đã xảy ra rất nhiều điều kỳ lạ”.