Chương 3107
Một chiếc xe cứu thương nhanh chóng xuất hiện dưới lầu của khách sạn, nhân viên y tế dùng cáng cứu thương đưa Trương Thác đi.
Họ nhanh chóng dùng thuốc khử trùng rửa vết thương trên người Trương Thác, những người bình thường luôn bị sự đau đớn này làm cho hét to, thế nhưng Trương Thác lại cố kìm nén để mình không hét lên. Sau khi sự đau đớn quan đi, Trương Thác nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, anh thật sự rất mệt mỏi.
Chờ tới khi Trương Thác tỉnh lại thì đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong phòng bệnh, trên đùi và cánh tay được quấn vải mỏng. Vết thương bắt đầu kéo da non khiến anh cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, điêu này chứng minh vết thương của anh cũng dần khép miệng.
Trương Thác thử chuyển động một chút, sự đau đớn trên người cũng không còn rõ ràng giống như lúc trước nữa.
Anh bước xuống giường bệnh, đi ra khỏi phòng. Ngay khi anh vừa bước tới hành lang bệnh viện thì nhanh chóng nghe thấy tiếng cải vã gần đó.
“Em nói xem mình đã làm chuyện ngu ngốc gì thế này.
Người ta là sư phó Trần đấy, bây giờ muốn tiền có tiền, muốn thực lực thì cũng có thực lực. Còn em thì hay rồi, ra ngoài ăn vụng bị sư phó Trần bắt tại trận như thế. Tại sao trước kia anh không phát hiện ra em là một người hèn hạ như thế chứ?”
Đây là giọng nói của một người đàn ông, Trương Thác bước tới gần như thì nhìn thấy người phụ nữ mắt to hôm qua, lúc này cô ta đang đứng cúi đầu, bên cạnh cô ta lúc này chính là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang đứng la làng trước mặt người phụ nữ.
Còn người phụ nữ thì giống như một cô gái nhỏ làm sai, không nói tiếng nào chỉ đứng yên lặng mà nghe những lời khiển trách.
Trương Thác cũng không quan tâm tới mấy chuyện này, bây giờ anh cũng lười quản mấy chuyện như thế. Nhưng khi anh vừa định rời đi thì lại bị gọi lại.
“Cậu tỉnh rồi sao? Ai bảo cậu đi, mau tới đây cho tôi!”
Người thanh niên đang khiển trách người phụ nữ kia, khi anh ta vừa nhìn thấy Trương Thác thì lập tức lên tiếng, nhanh chóng đi về phía Trương Thác.
Còn người phụ nữ kia sau khi nhìn thấy Trương Thác đã tỉnh thì ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy tới.
“Tên nhóc, cứ định để như thế sao? Mau nói gì đi chứ, cậu định sẽ giải quyết thế nào đây?” Người thanh niên kia nhanh chóng đi tới trước mặt Trương Thác, ánh mắt quan sát Trương Thác một lượt: “Chơi người không nên chơi rồi, bây giờ cũng nên trả gì đi chứ”
“Bành Kiệt, anh đừng có ở đây nói càn nữa!” Người phụ nữ kia lên tiếng.
“Anh nói càn sao?’ Bành Kiệt cười lạnh lên tiếng: “Anh nói này Bình Tử, em cũng bị sư phó Trần bắt gian tại trận rồi, chuyện cũng đã tới tai người nhà rồi. Bây giờ cả nhà chúng ta đều cảm thấy ngại, thế mà em còn nói anh nói càn sao? Em chính là người ra ngoài ăn vụng bị bắt tại trận đấy!”
“Mọi chuyện không phải như những gì anh ta nói đâu!”
Bành Tử đang vô cùng gấp gáp: “Em không làm bất cứ chuyện gì cả, anh ấy cũng bị hiểu lầm nên mới thế”
“Ha ha” Vẻ mặt Bành Kiệt trở nên quái gở: “Có là hay không thì trong lòng em biết rõ nhất, anh lười ở đây nói mấy chuyện này với eml”
Bành Kiệt đưa mắt nhìn Trương Thác: “Tên nhóc, bây giờ cậu mau cho tôi một cách giải quyết đi”