Con Rể Quyền Quý

Chương 654



Chương 654:





Những người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thác liền nhìn ra lần này anh đã ném tiền xuống sông xuống biển rồi.





Trương Thác lại cắt tiếp một đường nữa, vẫn không thấy gì, lông mày càng nhíu chặt.





Cái nhíu mày này của Trương Thác không phải là vì anh không cắt được bảo vật gì như mọi người nghĩ mà ngược lại, chất liệu đá này, khiến Trương Thác cảm thấy nó không giống một khối đá bình thường. Khối đá đó tạo cho anh ấy một cảm giác giống với… tinh thể lửa.





Trương Thác thực hiện lần cắt thứ ba, lần này không xuôn sẻ như hai lần trước, con dao mới hạ xuống một nửa liền gặp phải chướng ngại vật.





“Thấy rồi?” Trong đám người có một giọng nói vang lên.





“Dao cắt ngừng rồi, có vẻ như đụng phải thứ gì đó, xem ra bên trong là bảo bối rồi”





“Đúng thế, có thể trở mình rồi”





“Chưa chắc, đừng quên, khối đá này có giá lên đến chín tỷ, bây giờ mới cắt được một nửa, cho dù có là cực phẩm thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Đám người vừa thảo luận, vừa nhìn chằm chăm vào mọi động tác của Trương Thác, nóng lòng muốn biết, rốt cuộc bên trong là cái gì.





Trương Thác cẩn thận bóc bề mặt xung quanh của viên đá, cắt một đống vụn đá xung quanh.





Khi lớp đá bề mặt bị cắt bỏ đi, phân bên trong của viên đá dần dần lộ ra, đó là một khối lập phương màu trắng ngà, kích thước khoảng ba xen-ti-mét, không hề có chút ánh sáng rực rỡ nào.





“Đây là…thạch anh à?” Có người nhìn thấy khối lập phương màu trắng ngà này, liền cau mày, bắt đầu đoán gì đoán non.





“Chắc không phải đâu? Trả một cái giá lớn như vậy mà chỉ nhận được một món đồ chơi như thế này thôi sao?”





“Đúng vậy đó, tuy nhiên lần đầu tiên tôi thấy bên trong một khối đá lại là thạch anh đó”





“May mắn kém quá đi”





Nhìn thấy thứ được khoét đa từ khối đá, mọi người đều sôi nổi tranh luận.





Trương Thác cầm khối lập phương này trong tay, cẩn thận quan sát, nhưng không nhìn thấy được bất cứ manh mối nào.





Anh khẳng định, đây chắc chắn không phải là một khoáng chất đã được biết đến trước đây, viên thạch anh này, đem lại cho anh một cảm giác giống hệt với tinh thể lửa.





Trên lầu hai, một nam một nữ đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên thạch anh nhỏ màu trắng ngà trong tay Trương Thác, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa.





“Qủa nhiên là nó” Chàng trai nắm chặt tay.





“Anh, anh định ra tay sao?” Cô gái tóc dài lên tiếng hỏi, đôi mắt cô ta cũng nổi lên một tia sát ý.





Chàng trai khẽ lắc đầu: “Không vội, ở đây đang có rất nhiều người đang theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, đợi lát nữa đến chỗ vắng vẻ, chúng ta ra tay cũng không muộn”





Tại sảnh tầng một.





Trương Thác nhìn chằm chằm viên thạch anh màu trắng ngà trong tay hồi lâu, không biết nên làm thế nào, chỉ đành cất nó đi, đợi sau này có cơ hội thì bỏ ra nghiên cứu sau vậy.





“Ha ha ha. Thật buồn cười, ném chín tỷ đồng chỉ để mua một món đồ rẻ rách như vậy, đầu óc hạn hẹp như vậy mà lại đòi đi cược đá? Có phải anh cố tình đến đây để vứt tiền đi không?” Ban Hoành Khải cười lớn, buông lười châm chọc.





Những người xung quanh cũng lắc đầu tiếc nuối, chín tỷ đồng, cứ như vậy liền không cánh mà bay. Viên thạch anh này có giá bao nhiêu chứ? Một trăm năm mươi nghìn? Hay là ba trăm nghìn?





Gương mặt Trương Mỹ cũng tràn ngập vẻ xót xa.





Khi ông lão ở trên sân khấu nhìn thấy mọi người đã chú ý trở lại, liền tiếp tục cuộc đấu giá.