Con Rể Quyền Quý

Chương 655



Chương 655:





Mấy viên đá vua tiếp theo mà ông lão lấy ra, giá khởi điểm mỗi viên lên tới ba trăm triệu, giá giao dịch cuối cùng cũng gần đến sáu trăm triệu. Có thể nói mỗi người trả giá đều là người giàu có, sáu trăm triệu, ở thành phố Châu Xuyên này, đủ để mua một ngôi nhà r Trong đó có rất nhiều lần, Trương Mỹ định trả giá, nhưng đều bị Trương Thác ngăn lại.





“Mọi người, đây chính là khối đá đặc biệt thứ hai trong buổi đấu giá ngày hôm nay, xin mọi người chú ý” Ông lão lấy ra một khối đá, toàn bộ lớp ngoài của khối đá đều được bao phủ bởi màu xanh biếc, viên đá có kích thước khoảng bằng một khuôn mặt người.





Màu sắc của khối đá này, giữa các loại đá vua, vô cùng hiếm thấy.





“Các vị, giá khởi điểm của khối đá vua này là ba trăm sáu mươi triệu, mỗi lần trả giá đều không được nhỏ hơn sáu triệu.”





“Ba trăm bảy mươi lăm triệu.”





“Ba trăm tám mươi mốt triệu.”





“Ba trăm chín mươi triệu.”





Ngay khi lời nói của ông lão dừng lại, tiếng mọi người liên tục trả giá không ngừng vang lên bên tai. Đối với một khối đá bao phủ bởi màu xanh biếc như thế này, xác suất bên trong là một cực phẩm là rất cao. Thậm chí có khả năng chỉ cần chà nhẹ một chút, toàn bộ viên đá này đều là ngọc bích.





Nếu quả thực là một khối ngọc bích to như vậy, vậy thì giá cả của nó chắc chắn là vô giá, khiến mọi người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.





“Bốn trăm hai mươi triệu”





“Bốn trăm năm mươi triệu.”





“Sáu trăm triệ Gía của khối đá lên như diều gặp gió, dường như chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, từ giá khởi điểm là ba trăm sáu mươi triệu mà nay đã tăng tới sáu trăm triệu, thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại.





“Khối đá này khá ổn, trả giá đi” Trương Thác vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai mắt nhìn chăm chằm khối đá trên sân khấu, sau khi quan sát một hồi, anh liền nói với Trương Mỹ.





Trương Mỹ vốn đã đợi câu nói này của Trương Thác từ lâu.





Khi giá khối đá tăng lên sáu trăm triệu, trên sàn ngày càng ít người đấu giá.





“Các vị, sáu trăm triệu lần một” Ông lão trên sân khấu nhìn quanh một lượt rồi nói.





Mọi người ngồi ở bên dưới xì xầm bàn tán, nhưng không có bất cứ ai trả giá.





“Sáu trăm triệu lần hai” Ông lão lại lớn tiếng nói.





Những người ngồi ở dưới đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có vẻ như khối đá này sắp được bán với giá sáu trăm triệu.





“Sáu trăm triệu, lần thứ…”





“Bảy trăm tám mươi triệu” Một giọng nữ trong trẻo vang lên giữa đám đông.





“Trương Mỹ, cô điên rồi” Ban Hoành Khải mở to mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.





Bố của Trương Mỹ cũng quay đầu lại nhìn con gái, gương mặt ngập tràn vẻ khó hiểu. Người trả bảy trăm tám mươi triệu chính là Trương Mỹ.





Trương Mỹ vừa lên tiếng trả giá, người vừa rồi sáu trăm triệu lại tiếp tục lên tiếng: “Tám trăm mười triệu.”





Ngay lúc Trương Mỹ định lên tiếng đáp lại, liền bị bố ngăn cản: “Không được làm loạn. Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”





“Trương Mỹ, tôi sẽ không đưa cho em hơn sáu trăm triệu để mua một viên đá đâu” Ban Hoành Khải cất giọng nói.





“Không cần”