Một bức puzzle cực lơn thiếu đi một mảnh ghép nhỏ, thứ thiếu sót nhỏ bé đó liếc mắt không thấy được, nhưng nếu thiếu mười miếng, thì tình hình hoàn toàn ngược lại.
Một đốt ngón tay bị mất vẫn có thể che giấu được, nhưng thời gian trôi qua, diện tích tổn hại ngày càng lớn, sao còn có thể che đậy nổi dị thường.
Nó cố gắng để duy trì hình dáng ban đầu trước mặt tôi, không để tôi phát hiện ra ngón tay đã rơi mất của nó, tôi cũng cố ý kông chạm vào vết sẹo của nó.
Nhưng có những thứ luôn không theo ý nó.
Tôi bắt đầu nghe thấy từ cơ thể nó phát ra những âm thanh lạ.
Nó lúc nhẹ lúc nặng, giống như tiếng răng rắc của người bị trật khớp.
Phương thức hủy hoại một thứ triệt để nhất, là từ bên trong, từng tấc từng thước phá hủy, không lưu lại con đường cứu vãn.
Tôi đoán nó sẽ không kiên trì được lâu.
Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày nó vẫn ngoan cố chống cự.
Mỗi đêm khi mọi thứ đều yên tĩnh, nó sẽ rời xa kẻ "ngủ say" là tôi, một mình đến ban công, an tĩnh chịu tội.
Giữa tôi và nó chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng tang, tôi vậy mà không có dũng khí đi nhìn nó.
Bánh kem trong tủ lạnh mỗi ngày tôi đều ăn một miếng, mùi vị sớm không còn tươi mới, nhưng không sao, dù sao tôi sớm cũng không nếm ra ngon hay hỏng.
Đến ngày thứ tư, nó không đứng dậy được nữa.
Buổi sáng, nó như cũ nằm cạnh tôi hôn chào buổi sáng, tôi xuống giường tắm rửa, khi quay lại phòng ngủ, nó vẫn nằm trên giường, cái này không bình thường.
Tôi bước tới nhìn xuống nó. Miệng nó cog một đường cong cứng ngắc, nó cười với tôi.
"Sao không dậy?" Tôi hỏi nó.
Nó không trả lời tôi cũng không cử động.
Tôi ngồi ở mép giường, đặt lòng bàn tay lên da nó, lòng bàn tay tôi thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng sự dị dạng đang cuồn cuộn trong cơ thể nó.
Nồi canh sôi sục, từng phân từng phân hầm nhừ xương.
"Sẽ rất đau."
"Quá trình phân hủy con rối, nó đau đớn, chịu đủ tra tấn, sẽ kéo dài rất lâu."
Lời của Cao Vọng văng vẳng bên tai tôi.
Tôi nghĩ không phải là nó không muốn mà là cơ thể nó đã bị tổn thương đến một trình độ nhất định, không thể đứng dậy được nữa.
Nó có đau không?
Nếu đau sao không hét lên?
Nhấc lòng bàn tay giấu dưới chăn lên, lúc này nó không còn sức để ngăn cản tôi nữa, tôi có thể thấy rõ lòng bàn tay nó chỉ còn ba ngón tay.
Từ khi nào một ngón nữa lại rơi ra? Nó đã giấu ở đâu?
Tôi xoa xoa phần ngón tay bị gãy của nó, cụp mắt xuống: "Không có gì muốn hỏi tao sao?"
Im lặng vài giây, nó hỏi tôi: "Em có đói không?"
Tôi sửng sốt: "Cái gì?"
"Từ tối hôm qua đến giờ em chưa ăn, gì..." Nó ngắt câu một cách kỳ lạ, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa nhẹ nhàng, "Đừng để đói, hỏng, người."
"Mày giả vờ đáng thương cái gì? Muốn chiếm được thiện cảm của tao phải không?" Có lẽ là do thời tiết hanh khô khiến hốc mắt tôi khô khốc, những tia máu đỏ ngầu bao lấy lòng trắng mắt, tôi lạnh lùng hỏi: "Mày có biết tại sao mày lại trở nên như thế này không? Mày không muốn biết nguyên nhân của tất cả những thứ này à, không muốn biết ai là thủ phạm sao?"
"Mày trong lòng biết rõ lại giả vờ không nói, không phải là để tao cảm thấy áy náy sao?"
"Nghĩ đẹp lắm."
Tôi bóp cổ nó, tiến lại gần, phả hết hơi thở độc ác của mình lên mặt nó:
"Tao sẽ không hối hận, áy náy hay tội lỗi đâu, từ lúc tao sinh ra trong xương cốt đã không có những thứ này, tao sớm đã chịu đủ mày rồi."
"Mày quấy rối cuộc sống của tao lâu như vậy, lãng phí nhiều thời gian của tao như vậy, tao không muốn lãng phí với mày nữa, mau đi chết đi."
Nó nhìn thẳng vào tôi, không tức giận cũng không phản bác. Có lẽ nó đã cạn kiệt sức lực rồi, ông nói gà bà nói vịt trả lời tôi: "Không, lỡ..."
Giọng của nó bắt đầu biến điệu, giống như một chiếc máy hát rỉ sét: "Tôi muốn ở cùng em."
Tôi đã nhường chiếc giường của mình cho nó, nó không thể động đậy được nữa, cũng không đe dọa nổi tôi.
Tôi vốn có thể tìm một khách sạn có phong cảnh đẹp ở mấy ngày, sau khi chơi đủ rồi thì quay lại dọn dẹp đống bừa bộn này, bây giờ tôi tự do rồi lại không muốn ra khỏi cửa.
Tôi hết cứu nổi rồi, hết cách, tôi vốn dĩ là một kẻ lười biếng.
Tôi ở lại nhà.
Đến ngày thứ năm, nó không còn tỉnh táo phản ứng lại tôi nữa, thậm chí đến câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi mấy câu. Nó từng bước xuống cấp, vốn có thể phát triển thành một cây cổ thụ cao chót vót che khuất bầu nắng trời, sau một luồng sét bổ xuống, trở thành một cái cây hoại tử.
Tôi không nằm cạnh nó nữa, tôi lười nhìn nó, tôi trải chăn xuống sàn và ngủ trên đó.
Đôi môi của nó vẫn khép kín.
Nó không chịu thốt ra một tiếng kêu đau đớn nào trước mặt tôi.
Mấy hôm nay trong phòng quá yên tĩnh, tôi mở TV tìm chương trình xem. Tôi chuyển hết kênh này đến kênh khác, nhưng không nghe hiểu được một chữ nào.
Tôi chỉ muốn nghe vài âm thanh, chọn kênh mãi cũng mệt, tôi chọn đại một tiết mục rồi nằm xuống đất.
Cuối cùng trong phòng cũng có tiếng người.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, vầng sáng đầy màu sắc chiếu vào mắt tôi, nhắm mắt lại, bộ não chậm chạp của tôi cuối cùng cũng nghe được một chút âm thanh từ TV.
"Tại sao anh luôn nhìn đông ngó tây? Anh đang tìm cái gì?"
"Anh không thể quá tham lam, cái gì cũng muốn, cuối cùng lại chẳng có gì."
"Anh cúi đầu nhìn xuống tay lòng bàn tay đi, có lẽ anh đã luôn có những thứ mình muốn."
Tôi cuộn người bịt tai lại.
Vào ngày thứ sáu, tất cả các khớp có thể nhìn thấy được trên cơ thể nó đều tách ra, giống như một món đồ chơi bị trẻ con nghịch ngợm tháo nát, nhưng nó vẫn mở mắt nhìn tôi, khi tôi nhìn vào nó vẫn nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Tôi không còn khẩu vị, cầm một miếng bánh nhỏ ngồi trên sàn cạnh giường, co chân lại, nhấm nháp từng ngụm nhỏ bánh kem.
Tôi bật TV mấy ngày nay, phát đi phát lại mấy chương trình ngớ ngẩn, tôi vặn âm lượng rất cao, không để căn phòng yên tĩnh lấy một giây.
Bánh kem đã hỏng, vừa chua vừa cứng, nhưng tôi vẫn mặt không biến sắc đưa vào miệng.
"Bảo bối."
Tôi nghe thấy giọng nói của nó.
Nó nằm trên giường phía sau tôi, tôi đưa tay là có thể chạm tới. Tôi không quay lại: "Làm gì?"
"Đó...là anh phải không?"
Bộ phận duy nhất trên cơ thể nó có thể cử động bây giờ là đôi mắt, nó đang nhìn vào mấy bức ảnh treo trên tường, thuận theo tầm mắt nó, tôi nhìn thấy bức ảnh ở giữa.
Trí nhớ hỗn loạn, không nhớ ra nổi. Toàn bộ bức tường này là kiệt tác của nó.
Nói quên liền quên.
"Không phải mày." Tôi nói: "Anh ta tên là Lương Chi Đình." Dừng một chút, tôi nói thêm: "Anh ta là người tao đã thích sáu năm."
Nó lắp bắp hỏi: "Tại sao... anh lại trông... giống hắn?"
"Bởi vì mày là giả."
Tôi ngậm lấy thìa bánh kem, cười nói:
"Hàng giả nên ngoan ngoãn biến mất khỏi thế giới này, vui vẻ sạch sẽ rời đi. Níu níu kéo kéo, mày muốn ở lại đến bao giờ?"
"Bánh kem,... có ngọt không?"
Ảnh chụp không nhớ lại nhớ thứ đồ này gọi là bánh kem. Tôi nhún vai, trầm giọng: "Ngọt."
Nó hơi nheo mắt nói: "Sau này anh sẽ mua cho em."
Tôi nhét nửa miếng còn lại vào miệng, cảnh cáo nó: "Im đi." Bánh kem quá nhiều khiến tôi bị nghẹn, hai chữ kia mơ hồ mắc lại nơi cuống họng, chẳng có chút uy lực nào.
Ngày thứ bảy.
Nó đã hỏng hoàn toàn không ra dáng người.
Thứ duy nhất còn sót lại trên cơ thể ấy là đôi mắt.
Tôi chịu hết nổi rồi.
Tôi bò lên giường nằm cạnh nó.
"Mày bao giờ mới chịu rời đi?"
"Em ở một mình... một mình...cô đơn" Môi nó mấp máy, từ từ mở ra khép lại như sắp hết sức lực, "Anh không đành lòng."
"Cô đơn? Đùa à, mày không cần không nỡ, không có mày tao sông càng tự tại."
Nó đảo mắt, ánh nhìn của nó rơi rất lâu lên mặt tôi.
"Mau cút đi." Tôi muốn hung hãn hơn nhưng không hiểu sao giọng tôi lại nhỏ đến mức khó nghe được.
Có lẽ vì ngủ trên sàn mấy ngày qua khiến tôi bị cảm.
Lông mi của nó nhấp nháy, tôi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình phản chiếu trong con ngươi của nó.
Đầu tóc rối bù, rũ xuống trước trán, râu mọc ra, quầng mắt xanh đen, gò má hóp lại, giống như một bộ xương chỉ còn lại làn da, trông càng không giống một con người.
Tôi nhìn thấy rõ ràng, một giọt nước trong suốt từ khóe mắt nó trượt xuống, thấm vào sợi tóc cạnh tai, không để lại dấu vết.
Học được cách khóc rồi.
Tôi giơ ngón tay lên, lau lên vệt ướt át đó, đưa lên môi liếm, vị đắng thấm vào đầu lưỡi.
Nước mắt của con rối hóa ra lại đắng nghét.
"Bảo bối, em thích ai...?"
Cuối cùng, nó hỏi câu hỏi mà nó đã hỏi vô số lần.
Lần này, nó không nhất quyết muốn nghe câu trả lời của tôi.
Tôi vẫn im lặng.
Đôi mắt nó tĩnh ngắt như hồ nước chết, tia sáng cuối cùng trong đó đã biến mất.
Bảy ngày.
Hóa ra chỉ có bảy ngày, lại dường như dài như bảy năm.
Tôi sắp xếp từng bộ phận nằm rải rác trên ga trải giường của nó, đặt từng cái một vào chiếc vali màu xanh lá cây.
Dưới đám tàn tích, tôi nhìn thấy trái tim mà Cao Vọng đã nói.
Trái tim của con rối.
Khác với cái trên tay Cao Vọng, cái trước mặt tôi rất nhỏ, chỉ bằng nửa bàn tay, nặng nề chậm chạp đập.
Tôi cho trái tim vào vali, lúc sắp xếp, ngón tay tôi vô tình bị một chi tiết đứt lìa của nó cứa xước, da bong ra, một vài giọt máu đỏ tươi theo đầu ngón tay rơi vào trong vali, nhỏ lên trên trái tim.
Tôi nhanh chóng lấy khăn giấy lâu nhưng nó vẫn để lại một vết rỉ sét màu đỏ sậm trên tim, tôi lau không sạch được.
Nếu đã lau không sạch,...vậy thôi đi.
Thứ cuối cùng được đưa vào là cái đầu của nó.
Tôi nhìn nó chăm chú, cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh giá của nó. Dù sao cũng ở bên tôi lâu như vậy, đương nhiên cũng có kỷ niệm vui vẻ với nó, nụ hôn cuối cùng cũng chẳng to tát gì. Đúng thế, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì hết.
Tôi kết nối chip của nó, nội dung bị bảo mật kia vẫn bị kẹt trong ngày sinh nhật tôi. Kể từ ngày tôi đổ ống thuốc kia, không có thứ gì mới xuất hiện.
Cũng không biết nó có hận tôi không.
...
Nghĩ gì thế?
Hận hay không thì kệ nó đi, có sao đâu.
Tôi cố gắng xóa tất cả nội dung của con chip, lần này diễn ra suôn sẻ, không ai ngăn cản tôi. Hai phút sau, tôi nhìn vào màn hình trống rỗng trước mặt, biết rằng lần này là thực sự kết thúc.
Tôi vẫn gọi ông già từ bãi rác đến, đưa chiếc vali cho ông ta để đưa lại cho Cao Vọng.
Hai giờ đêm, ở nơi cũ, tôi đưa cho ông ta 500 tệ, ông ta chất chiếc vali lên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, mang theo tiếng cót két phóng đi.
Tôi đứng đó không nhúc nhích, nhìn bóng dáng ông già hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Một lúc lâu sau, cho đến khi chân tôi đau nhức đến đứng không vững, cuối cùng tôi cũng nhớ ra phải cử động.
Thay vì đi lên lầu, tôi đi vòng quanh con đường ở tầng dưới tiểu khu, đi lại trên cùng con đường mà tôi đã đi trước đây.
Tôi di chuyển như một cái máy, khiến lũ chó của vài ngôi nhà ở tầng một sủa vang, đánh thức người, tôi mới ngừng đi lang thang, trở về nhà.
Tôi đi vòng quanh phòng khách, đứng trong phòng ngủ một lúc, cuối cùng mới vào bếp mở tủ lạnh.
Trong đó chỉ còn lại miếng bánh nhỏ cuối cùng.
Tôi lấy nó ra, ngồi xuống đất chậm rãi ăn.
Tôi quên đóng cửa tủ lạnh, ánh sáng trắng lạnh lẽo dệt nên một khung cửa sổ biến dạng trong căn phòng tối, tôi cúi đầu dưới khung cửa sổ méo mó kia thưởng thức chiếc bánh kem đã hỏng của mình.
Cho dù ăn chậm đến đâu, cuối cùng cũng sẽ ăn hết.
Tôi ngậm miếng bánh cuối cùng trong miệng rất lâu trước khi nuốt nó.
Chiếc bánh trượt xuống thực quản, rơi vào cái dạ dày trống rỗng. Thứ rơi theo đó là chất lỏng không rõ nguồn gốc, từng giọt vỡ tan trên chiếc đĩa giấy nhỏ.
Cửa tủ lạnh bị mở quá lâu, có tiếng bíp báo động.
Hóa ra nước trong tủ lạnh đã bắt đầu tan chảy.
Nó kéo dài bảy ngày, ngày sinh nhật duy nhất trong đời tôi...